Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1361 : Thiên Nhai luận đạo

Ngày đăng: 03:08 22/04/20


Chí cao vô thượng, đại đạo chi môn!



Sở Dương bị tám chữ này khiến cho chấn động, không tự chủ được càng thêm cẩn thận lắng nghe!



Ngay cả Ninh Thiên Nhai cũng nói như vậy thì nhất định không phải tầm thường!



Trong lúc bất tri bất giác, Sở Dương đã dựng thẳng sống lưng mình lên, hai lỗ tai dỏng cao, chỉ sợ nghe sót một chữ.



"Ninh Thiên Nhai hít một hơi thật sâu, lại thở hắt ra một hơi, thờ dài một tiếng, nói: "Cái này, gần đây ta mới lĩnh ngộ ra. Tuy ta lĩnh ngộ ra nhưng bản thân lại không có hi vọng gì đạt tới đỉnh phong...."



"Chẳng phải cực kỳ châm chọc, đáng tiếc cực điểm sao?"



Vẻ mặt Ninh Thiên Nhai mất mác vô hạn, ảm đạm thở dài.



Sở Dương ngồi nghiêm chỉnh, cũng không nói lời nào, chỉ ngưng thần lắng nghe.



"Nếu như so sánh ngọn núi này với nhân sinh, vậy đường lên núi chính là nhân chinh chi lộ, nhân sinh chi lộ cũng có rất nhiều ngã rẽ."



Ninh Thiên Nhai chậm rãi nói: "Ngã rẽ sẽ cản trở ngươi tiến lên phía trước, sẽ chế ước tốc độ của ngươi, nhưng ngã rẽ cũng có thể gia tăng lịch duyệt của ngươi, dạy cho ngươi những bài học, kinh nghiệm...."



"Người từ khi sinh ra đã không có ngã rẽ, một đương đi tới đỉnh phong, xưa nay đều không có!"



"Nhưng ngã rẽ mà chúng ta bây giờ nói tới, cũng không phải loại ngã rẽ đó."



"Mà là, trải nghiệm, mà là rất nhiều việc không thể không làm, không thể không thủ hộ trong cuộc đời. Những gì trân quý!"



"Có một số lối rẽ, là phụ thân, là tỷ muội, là huynh đệ là chân tình, là thân tình, còn có thê tử, nữ nhi... vân vân... những điều này có thể coi như thứ ảnh hưởng tới tốc độ tiến lên trên nhân sinh chi lộ, nhưng nó cũng là ngã rẽ quý giá nhất!"




"Trong lòng người,có nhiêu ngã rẽ. nhưng những ngã rẽ này, thuộc vẻ những cảm tình bất đồng, nhưng đều cùng tiến lên. Ngươi muốn chọn một cái trong đó làm chủ đạo cũng được. Nhưng những cái khác, ngươi cũng không thể xem nhẹ. Nếu không, võ đạo chi lộ ngươi đi càng xa, khoảng cách của ngươi với tự vị nhân sinh lại càng xa. Cho đến khi ngươi xa tới không thể nhìn thấy nữa, không về được, đó chính là thởi khắc ngươi sụp đổ...."



"Có gốc rễ, là có đại đạo!"



"Đây mới thực sự là hữu tình đạo, cũng chính là đại đạo chi môn chân chính, thiên đạo chi môn, tiên đạo chi môn!"



"Hữu tình đạo, ẩn chứa tất cả tình. Ngươi làm được, chính là đại đạo!"



"Thần Phong cùng Lưu Vân vì sao có thể tung hoành không ngã, bởi vì bọn họ có gốc rễ! Bọn họ chính là gốc rễ của nhau! Cho dù bọn họ đã đi mấy vạn năm rồi, nhưng khi cửu kiếp bổ thiên, bọn họ vẫn cứu Vũ Tuyệt Thành ra. Bọn họ thậm chí còn có thể chiếu cố thân nhân của mình mấy vạn năm... Cho nên bọn họ không thẹn với lương tâm, trái tim viên mãn."



Ninh Thiên Nhai trầm giọng nói: "Tâm cảnh viên mãn như vậy, khi trùng kích đại đạo, đối diện tâm ma, chính là lực lượng khổng lồ! Từ xưa tới nay, có bao nhiêu cường giả gục ngã dưới tâm ma, đều không phải bọn họ không đủ mạnh, mà là vì bọn họ quá mạnh mẽ. Bọn họ lần lượt đối mặt tâm ma, một đường tiến bước, mãi cho tới một ngày sụp đổ! Chính là vì không có gốc rễ!"



"Thần Phong và Lưu Vân hai người, chỉ cần không đột tử, nhất định có thể nhìn thấy đại đạo! Chính là như thế!"



Sở Dương thở dài một hơi, chuyện này đúng là nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí. Hai người Thần Phong Lưu Vân có lẽ sẽ đạt tới cực hạn mà bọn họ có thể đạt tới, nhưng bọn họ cuối cùng vẫn không biết chân tướng. Vũ Tuyệt Thành… lại còn thảm hơn.



Sở Dương lại tưởng tượng: Nếu như Vũ Tuyệt Thành tan thân trong cửu kiếp bổ thiên, thật sự đi vực ngoại chiến trường, chẳng lẽ hắn sẽ khoái hoạt sao?



Lão đại của bọn hắn đâu?



Thiên ý trêu ngươi.



"Sở Dương, ta chỉ nói với ngươi một câu, đừng xem thường hồng trần lịch lãm! Thiên hạ nơi nào không hồng trần... Cho dù tiên đạo có chứng cớ, cho dù là chúa tể Cửu Trọng Thiên Khuyết, chỉ cần một thân chưa diệt, một lòng chư tan, thì vẫn ở trong hồng trần."



Ninh Thiên Nhai khẽ than thở: "Chỉ cần trong lòng ngươi còn hối hận, còn có áy náy thì ngươi sẽ không đạt tới đỉnh phong đại đạo… Cho dù ngươi có thể tiến lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, cũng vậy thôi!"