Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1364 : Khí tức của Cửu Kiếp kiếm

Ngày đăng: 03:08 22/04/20


Trên đỉnh đầu, màn đêm u ám tựa hồ bị một bàn tay khổng lồ vén lên, lộ ra thanh thiên. Mà đại địa dưới chân, cũng chậm rãi ánh lên hào quang....



Nhưng Sở Dương lại không phát hiện, ở nơi mình đang đứng, lại hoàn toàn bất đồng.



Không trung trên đỉnh đầu đã được chiếu sáng, đại địa dưới chân cũng được quang huy chiếu rọi, nhìn rõ không xót cái gì. Nhưng duy chỉ có ngọn núi mà mình đang đứng, trong phạm vi mười trượng xung quanh mình, vẫn là màn đêm âm trầm!



Tựa như thiên này, địa này, cũng không phải trong một không gian!



Thiên địa đồng quang, nơi này không ngờ vẫn còn là đêm tối!



Hô hấp Sở Dương dồn dập.



Tử khí đông lai xử, minh nguyệt xuất quan sơn, thiên địa đồng quang, thê thê dạ sắc hàn!



Cảnh sắc mà câu thơ này miêu tả, rốt cuộc cũng hiện rõ trước mắt Sở Dương!



Tuyệt đối không có bất cứ sai lầm, đây chính là nơi mà Lãng Nhất Lang nói tới!



Nơi tử tinh dày đặc, nơi phúc duyên thâm hậu!



Tất cả, tất thảy đều ăn khớp!



Hai tay Sở Dương có chút run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn lãnh duệ như trước, chăm chú nhìn tất cả! Hắn có một loại dự cảm rõ ràng: Đáp án sẽ lập tức xuất hiện thôi!



Rốt cuộc, trong một khắc khi toàn bộ thái dương vượt qua đường chân trời!



Một đạo tử quang từ chân trời phương đông chiếu tới, đồng thời một đạo thanh huy cũng từ minh nguyệt phương tây mà tới.



Thanh huy vừa mới xuất hiện phía chân trời, minh nguyệt đã chìm xuống đỉnh núi, rốt cuộc không nhìn thấy đâu nữa.



Nhưng một tia thanh huy này vẫn chấp nhất, xuyên thấu vào trong đám dạ vụ mờ mịt này.



Cùng lúc đó, tử quang cũng bá đạo xuyên vào.



Thanh huy cùng tử quang, giao hòa với nhau ở một nơi trước người Sở Dương năm trượng! Chính trong một sát na hai đạo quang mang hợp nhất, chỗ giao hòa đột nhiên sáng lên, một vùng vốn hư vô đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, núi đá xung quanh chậm rãi hiện lên, trong nháy mắt, lộ ra một con đường.



Sở Dương hít sâu một hơi, thân hình nhẹ nhàng bay lên giống như lông chim, đáp xuống chỗ giao hòa này, chậm rãi tiến về phía trước hai bước, tiến vào thông đạo thần kỳ này!



Hai đạo quang mang kia, sau khi chỉ dẫn Sở Dương tiến vào con đường đó, bỗng nhiên biến mất.




Ninh Thiên Nhai thở hồng hộc nói: "Ta bây giờ mới hiểu ra, ngày đó ngươi nói ngươi áy náy, ngươi hối hận, thì ra chính là nói đồ đệ của ta! Ngươi có đồ đệ của ta rồi, không ngờ vẫn còn muốn tam thê tứ thiếp?"



Sở Dương hôn mê. Mấy ngày rồi? Hóa ra lão hàng này lúc đó còn không kịp hiểu ra?



Cái này không đúng nha...



Trên trán Ninh Thiên Nhai nổi đầy gân xanh, nổi giận lôi đình: "Lúc đó ta chỉ nhớ rõ lờiTuyết đại nhân nói, mới đi khuyên ngươi... Thật không ngờ, ngươi lại cầm thú như thế, đáng thương đồ đệ của ta!"



"Kiếp trước ngươi cương, cho nên Ô Thiến Thiến cho ngươi nhu. Kiếp trước ngươi trực, cho nên Thiết Bổ Thiên cho ngươi trí. Kiếp trước ngươi vô tình, cho nên kiếp này Mạc Khinh Vũ cho ngươi tình."



Sở Dương ngâm nga một đoạn, nói: "Ninh lão, không phải thần kinh ngài có tật chứ... Câu này chẳng lẽ không phải là ngươi nói cho ta sao?"



Ninh Thiên Nhai cả giận nói: "Đó là Tuyết đại nhân nói! Ta chỉ thuật lại thôi... Khụ, ta cũng chỉ vừa mới biết được chuyện khốn kiếp này...."



Đồng thời, trong lòng Ninh Thiên Nhai cũng đang kỳ quái.



Khi thuật lại lời khuyên của Tuyết Lệ Hàn với Sở Dương, Ninh Thiên Nhai phát hiện, mình không ngờ không có bất cứ chút cảm xúc dao động nào.



Thậm chí lúc đó, trong toàn bộ khoảng thời gian đó, cảm xúc đều rất bình tĩnh.



Không ngờ không ý thcs được, Mạc Khinh Vũ trong câu chuyện cũ đó, chính là đệ tử mình thương yêu nhất.



Cho tới bây giờ, nghe được Sở Dương nói lại chuyện đó, mới đột nhiên bừng tỉnh.



Sở Dương thở dài: "Ta thật khâm phục năng lực phản ứng của ngài, đến bây giờ đã trôi qua bao nhiêu thời gian rồi...."



Ninh Thiên Nhai cũng không nói gì. Đối với chuyện này, hắn cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ cả giận nói: "Ngươi còn muốn ta đi bảo hộ tình địch Tiểu Vũ..."



Sở Dương trợn trắng mắt.



Ninh Thiên Nhai hừ một tiếng, trong lòng vẫn không thoải mái, nói: "Nếu như ta đi rồi, ngươi thì sao? Mấy tên nhãi nhép Dạ gia kia đều là vì ngươi mà tới đó!"



Sở Dương nhíu mày: "Khi ngươi đi, tiện đường thanh tẩy một chút mất bao nhiêu công phu chứ? Ta cũng không bảo ngươi giết sạch? Ngươi có thể đánh cho toàn bộ tàn phế, không thể động đậy là được. Lúc nào xuống, ta tự mình giết là được rồi...."



Sở ngự tọa tính lợi dụng triệt để đứa ở này rồi.



Thiên hạ đệ nhất tay chân như vậy, không dùng bây giờ còn dùng khi nào....