Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1390 : Ngươi, có hối hận?

Ngày đăng: 03:08 22/04/20


Cố Độc Hành thấy Mạc Thiên Cơ quá mức cẩn thận, có chút không cho là đúng, nói: "Ngươi quá lo lắng rồi. Trong mắt ta, tuy cửu đại gia tộc tuy rất cường đại, nhưng vị tất đã như vậy. Cái gọi là vạn năm nội tình, bất quá cũng chỉ là chuyện cười."



Hắn cười cười lạnh lùng, nói: "Cao thủ đương nhiên không ít, bất quá... dựa theo tình hình trước mắt, chúng ta chỉ khuyết thiếu thời gian mà thôi. Ít nhất, bọn họ cũng không thể nhìn thấu mưu kế của ngươi."



Sắc mặt Mạc Thiên Cơ trầm xuống, ánh mắt lộ ra lo lắng.



Hắn gắng gượng ngồi dậy, trịnh trọng nói với Cố Độc Hành: "Cố lão nhị, loại tư tưởng này của ngươi rất nguy hiểm! Ngươi chính là người rất quan trọng trong số huynh đệ chúng ta, nếu ngươi cũng khinh địch như thế.... Hậu quả thiết tưởng không tưởng tượng nổi!"



Cố Độc Hành lạnh nhạt nói: "Lúc trước, ở Hạ Tam Thiên, lão đại một mình một kiếm, ngàn dặm tuyệt sát! Trung Tam thiên, chúng ta chỉ khởi bước thấp kém, dần dần lớn mạnh! Thượng Tam Thiên... chúng ta cũng đã thành công bước đầu tiên!"



"Vạn năm truyền thừa, đã tan thành tro bụi trong nháy mắt!"



Mạc Thiên Cơ ngắt lời, nói: "Ngươi có biết vì sao dễ dàng như vậy?"



Cố Độc Hành thản nhiên nói: "Cửu Kiếp kiếm chủ vạn năm xuất hiện. Một câu này, các đại gia tộc đều biết được. Không thể không có chuẩn bị, nhưng đại kiếp ập xuống đầu, vẫn phải chịu thất bại thê thảm như thế. Ngươi bảo ta đánh giá cao bọn hắn thế nào?"



Mạc Thiên Cơ trầm trọng thở dài, ánh mắt nặng nề nhìn lên đỉnh đầu, thật lâu sau nói: "Độc Hành, ta đã nói với ngươi rằng cửu đại gia tộc... Tư tưởng của ngươi, ta trước tiên nói lại một lần. Nếu không ngươi cứ tiếp tục như thế, sớm muộn cũng có một ngày ngươi cũng sẽ đưa ra quyết định khinh xuất, dồn tất ả huynh đệ tiến vào tử địa!"



Cố Độc Hành lạnh lùng nói: "Ngươi nói đi."



Lan Bất Hối bên ngoài vốn định xuất thủ. nhưng vừa nghe được Mạc Thiên Cơ nói như vậy, nhịn không được lại dừng lại.



Từ câu chuyện hai người kia đang nói, có thể nghe ra được, hai người này, một người chỉ sợ chính là trí nang (túi khôn) trong cửu kiếp, mà người còn lại, hẳn thuộc loại kiếm phong kiếm nhận rồi? Nhuệ khí mười phần khí phách mười phần.



Lan Bất Hối có thể không quan tâm suy nghĩ của bất luận kẻ nào, thậm chí suy nghĩ của Cửu Kiếp kiếm chủ, hắn cũng không để ý. Nhưng các nhìn và đánh giá của trí nang trong cửu kiếp thì hắn không thể không nghe, không thể không quan tâm!



Lịch đại trí nang của cửu kiếp, vô luận người nào cũng là nhân vật có thể tay không băng thiên địa, đảo càn khôn!



Đám trí nang này, mặc kệ là người nào, nếu là vương triều tranh bá, ổn định giang sơn... Đều là phí phạm nhân tài!



Thiên địa kỳ tài chân chính!



Hiện giờ, Lan gia mặc dù diệt, nhưng Hạ Tam Thiên còn có nhân thủ, còn có hơn ba mươi chí tôn sống sót, còn có tộc nhân phái đi Tây Bắc, trong đó còn có sáu bảy mươi vị chí tôn!



Lực lượng như thế, cho dù không có đại bản doanh thì cũng có thể đông sơn tái khởi bất cứ lúc nào!



Lời bình của Mạc Thiên Cơ, hơn nữa là ở thời khắc này, rất quan trọng.




Giờ khắc này, Lan Bất Hối biểu hiện ra tôn kính tuyệt đối.



Không ohải tôn kính hai thiếu niên này, mà là tôn kính hai chữ cửu kiêp!



Bởi vì phụ thân hắn cũng từng là... cửu kiếp!



Mạc Thiên Cơ trầm mặc một chút,nhẹ giọng nói: "Nếu như ta may mắn không chết, vậy nhi tử ta cũng sẽ thành lập cửu đại gia tộc mới... Trở thành thủy tổ chúa tể gia tộc!"



Lan Bất Hối tôn kính nói: "Đúng vậy!"



Mạc Thiên Cơ lắc đầu cười cười: "Xin hỏi tục danh?"



Lan Bất Hối nói: "Lan Bất Hối!"



"Bất Hối...." Mạc Thiên Cơ xuất thần nghĩ ngợi, khen: "Tên rất hay! Chắc hẳn khi lệnh tôn đặt tên cho ngươi, là muốn nhi tử hắn cả đời không có chuyện hối tiếc, cả đời không phải hối hận!"



"Không!" Trong mắt Lan Bất Hối lộ ra kỳ quang, chậm rãi nói: "Gia phụ đặt tên này cho ta, nói rằng cả đời hắn.... Cả đời gia phụ đẫm máu giang hồ trăm ngàn chiến, vô số gian nan khốn khổ, hiểm tử nhưng vẫn sống sót, nhưng cả đời hắn chưa bao giờ hối hận! Vì hắn thân là cửu kiếp, chưa bao giờ hối hận! Vì hắn và huynh đệ của hắn, chưa bao giờ hối hận!"



"Khi gia phụ rời nhà lần cuối cùng, từng gọi ta tới nói chuyện. hắn nói: Ta kiếp này bất hối, ngươi cũng nên bất hối!" Lan Bất Hối nhẹ giọng nói.



Trước mắt, hắn, tựa hồ lại xuất hiện thân ảnh uy vũ của phụ thân. Thanh âm cũng trở nên thân thiết nhu hòa, tràn đầy hồi ức.



Mạc Thiên Cơ im lặng một chút, đột nhiên hỏi: "Vậy cả đời này, ngươi có bất hối?" Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Thân hình Lan Bất Hối đột nhiên run lên một cái, ngẩng phắt đầu lên.



Mạc Thiên Cơ mỉm cười: "Lan gia một vạn năm, ngươi... có hối?"



Lan Bất Hối mở to mắt mà nhìn tên tiểu tử so với mình còn nhỏ hơn vạn tuổi trước mặt, trong lúc nhất thời không ngờ có chút cứng họng.



Chỉ cảm thấy trên lưng mồ hôi đầm đìa rơi xuống?



Bất hối sao?



Làm sao có thể bất hối?