Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1394 : Hai thằng ngốc

Ngày đăng: 03:08 22/04/20


Lan Bất Hối dồn toàn bộ tinh thần tập trung quay đầu lại, không gian khẽ rung lên



Nhưng vừa quay đầu lại, sau lưng rỗng tuếch, lập tức biết mình mắc mưu!



Giờ khắc này, cảm giác trong lòng Lan Bất Hối quả thực khó có thể hình dung được.



Cho dù lão phu là kẻ ngu, ngươi cũng không thể dùng cùng một đoạn, trong thời gian mấy cái nháy mắt, liên tục lừa ta tới hai lần chứ.



Dưới cơn giận dữ, đưa mắt tìm kiếm, liền nhìn thấy Mạc Thiên Cơ và cố Độc Hành hóa thành hai đạo lưu tinh, một tả một hữu bay ra ngoài nhanh như chớp.



Vách tường nhà gỗ vô thanh vô tức vỡ tung, nửa thân thể đã phá vách mà ra.



Hét lớn một tiếng: "Lưu lại!" Hai tay cùng chộp ra ngoài.



Không gian bỗng nhiên chấn động mãnh liệt, tiếp đó đột nhiên hình thành hai bàn tay khổng lồ, hung hăng chộp tới.



Trong một khắc khi bàn tay khổng lồ kia hình thành, hai người Mạc Thiên Cơ rốt cuộc cũng rầm một tiếng, xông ra ngoài!



Tựa hồ đã sớm dự liệu được động tác của Lan Bất Hối.



Khi vừa đánh vỡ vách tường, Mạc Thiên Cơ hét lớn một tiếng: "Lan Bất Hối! Lệnh tôn là cửu kiếp, hiện giờ ngươi muốn giết cửu kiếp, có khác gì giết cha?"



Thân hình Lan Bất Hối khẽ run lên.



Hai bàn tay khổng lồ trên không trung cũng đột nhiên khựng lại.



Vù một tiếng, hai người Mạc Thiên Cơ đã lao ra ngoài mười trượng.



"Cha ta chính là cha ta, cửu kiếp hiện giờ chính là cừu địch của ta! "Lan Bất Hối gầm nhẹ một tiếng, tựa hồ muốn thuyết phục chính mình, hai bàn tay khổng lồ lại một lần nữa phóng ra!



Lần này không phải là chộp, mà là vỗ!



Trải qua khoảng thời gian một câu nói kia giảm xóc, chộp, không thể bắt trở lại nữa. Chỉ có thể ừọng thương!



Một kích này, chỉ có vỗ mới trực tiếp giết chết!



Trong lòng Lan Bất Hối có chút tiếc nuối, không thể khiến Mạc Thiên Cơ nói ra toàn bộ. Nhưng chính hắn cũng rõ ràng, nếu Mạc Thiên Cơ đã lựa chọn đào tẩu vào giờ khắc này, nói cách khác, căn bản không định nói tất cả với mình!


Huynh đệ như vậy, cả đời này ta vẫn chưa gặp một người, không có gặp một người! So sánh với hai kẻ sắp chết này, ta quả thực quá bần cùng! Bọn họ có tám chín người, ta một người cũng không có!



Ngay tại lúc này, Lan Bất Hối đột nhiên nhớ tới cha mình.



Nghĩ tới lời cha minh trước khi đi: Ta cả đời đều vô hối!



Đột nhiên hiểu được ý tứ chân chính trong một câu này.



Chẳng trách thế nhân lại nói rằng: Cửu kiếp chi tình, kinh thiên động địa!



"Ta thực cảm động, nhưng ta không thể không giết các ngươi!" Lan Bất Hối thở dài một tiếng, có chút kính trọng nói.



Mạc Thiên Cơ cười khổ một tiếng: "Nhìn thấy tên gia hỏa này trở lại, ta cũng chán lắm rồi, không muốn sống nữa."



Cổ Độc Hành than thở: "Ngươi không phải cũng trở lại sao...."



Vừa rồi khi hai người đối mặt Lan Bất Hối, tuy rơi vào thế yếu tuyệt đối, nhưng thân thể không tổn hao gì, công lực vẫn còn, còn có lực cổ gắng một hồi. Nói cách khác, còn có một tia hi vọng. Nhưng hiện tại đã chân chân chính chính là sơn dương chờ làm thịt rồi! Hoàn toàn không có nửa điểm hi vọng.



Cho dù Mạc Thiên Cơ trí tuệ như biển, dưới tình huống như vậy cũng hết đường xoay xở!



Mạc Thiên Cơ, xem ra ngươi không định nói với ta những lời còn lại rồi." La Bất Hối tôn kính hỏi.



Mạc Thiên Cơ cười tiêu sái: "Hiện tại, chỉ sợ ta nói ngươi cũng không muốn nghe đâu."



Trong mắt Lan Bất Hối lộ ra ý cười: "Không sai, cho dù ngươi nói, ta cũng không muốn nghe. Đối mặt với tình cảm huynh đệ như thế, nếu một người trong đó lại đột nhiên biến thành loại nhu nhược, chính bản thân ta cũng ngất mất."



Mạc Thiên Cơ cười ha ha: "Một khi đã vậy, thống Khoái đi. Yên tâm, lời của ngươi, nếu như ta đủ may mắn gặp được phụ thân ngươi, ta sẽ chuyển cáo cho hắn."



Lan Bất Hối trầm trọng gật đầu, nói: "Đa tạ ngươi!



Nói xong hắn thở dài một tiếng. Trong thanh âm không ngờ có chút phiền muộn: "Hai vị, thuận buồm xuôi gió!"



Mạc Thiên Cơ cười ha ha, Cố Độc Hành cũng cười hắc hắc vui vẻ.



Lan Bất Hối thét dài một tiếng, quát: "Lan gia Lan Bất Hối, hôm nay giết chết cửu kiếp ngoài hoang dã! Thương thiên hậu thổ, minh chứng giờ khắc này! Minh nguyệt thanh phong, vì quân tế hồn!"



Nói xong,dựng chưởng như đao, mãnh liệt chém xuống.