Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 140 : Trảo thiệt đầu! (Bức cung)

Ngày đăng: 02:57 22/04/20


Nghi trận mà Sở Dương bố trí nhìn như vô dụng nhưng vào giờ khắc này, cuối cùng nó đã tạo ra hiệu quả hữu hiệu vô cùng. Cả chuyện này đã làm cho cả Thiết Vân đều trở nên mê ly, khiến cho đầu vị Vương tọa của Kim Mã Kỵ Sĩ Đường thoạt lớn như cái đấu...



Âm Vô Pháp nộ khí đã đạt đến đỉnh điểm rồi! Ánh mắt hung hăng nhìn bốn người ở trước mặt mình, cố gắng há mồm thở dốc để kiềm chế sát ý đang bốc lên trong lòng. Y thật sự có chút bận tâm: lo lắng bản thân không thể khống chế nổi cơn nóng nảy thì có lẽ sẽ đập bốn tên trước mắt thành thịt tương cả!



Đây cũng gọi là tin tức hả? Đây chẳng phải chính là muốn giỡn mặt với bổn Vương tọa sao?



"Các ngươi cảm thấy tất cả những tài liệu này… đều nói về một người sao?" Âm Vương Tọa cố nén cơn điên xuống, thanh âm rõ ràng đã trở nên rất dịu dàng.



Bốn người toát mồ hôi hột nhưng đều không dám ngồi, sớm đã đứng cả lên cúi đầu không nói gì. Tất cả giống như phạm nhân xếp thành một hàng thẳng tắp.



"Các người có cảm thấy hay không? Bản Vương Tọa đã u mê đến tình trạng mà người ta đưa một bãi *** chó mà cứ tưởng là cơm trắng?" Giọng điệu Âm Vô Pháp càng ngày càng lạnh, như là gió ma thổi ra từ trong địa ngục.



"Võ sĩ đệ tử Thiên Ngoại Lâu, thư sinh văn nhược của Đại Nho môn, Võ Tông đệ tử tọa hạ của Võ Hoàng, nghĩa tử của đệ nhất danh tướng, Đại công tử Sở thị thế gia…" Âm Vương Tọa siết chặt ngón tay lại: "Những thứ này đều là cái tên Sở Diêm Vương kia sao?"



Bốn người càng cúi đầu xuống thấp hơn nữa!



"Ngẩng đầu lên!"



Âm Vô Pháp gầm lên một tiếng.



Bốn người đều ngẩng đầu theo phản xạ vô điều kiện, chỉ cảm thấy một thân ảnh chớp nhoáng trước mặt. "Bốp bốp bốp bốp…" Một loạt những âm thanh vang lên, Âm Vô Pháp đã ngồi lại trên ghế còn trên mặt bốn vị kỵ sĩ đều đỏ bừng sưng vếu lên, không hẹn mà cùng hét một tiếng sợ hãi, rồi cũng cùng nhau nuốt ực máu đen lẫn mấy cái răng gãy vào trong bụng.



Trong chớp nhoáng này, mỗi người đều ít nhất đã trúng hơn mười cái cái tát!



"Vương Tọa đại nhân… Vị Sở Diêm Vương này thật sự là rất thần bí." Vị thống lĩnh Thiết mã kỵ sĩ cả gan dùng giọng rất nhỏ nhẹ nói: "Mà ngay cả người của Bổ Thiên Các thì cũng không có mấy ai biết hình dạng hắn như thế nào cả. Những tài liệu… những tài liệu này..."




Ngay thời điểm trong lòng y mâu thuẫn trùng trùng điệp điệp thì đôi mắt Âm Vương Tọa đột nhiên tỏa sáng: từ trong cửa lớn của Bổ Thiên Các có hai người tiêu sái đi ra. Một người tay không còn người còn lại là mang theo một hộp quà lễ, bước đi vội vàng lại còn đang hướng về phía mình. Tựa hồ là muốn đi về phía ngoại thành…



Đi tít phía trước chính là một vị thiếu niên công tử, mặc áo đen, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao gầy, nhìn qua bộ dạng giống như có chút quyền thế. Mặc dù thoạt nhìn hắn hơi trẻ tuổi nhưng mà nhất định chính là một vị quan to…



Ừ, người như vậy ở Bổ Thiên Các tất nhiên là một trong những nhân vật quan trọng. Nếu có thể bắt hắn về… chẳng phải hết thảy vấn đề đã được giải quyết dễ dàng sao?



Âm Vô Pháp trước mặt sáng ngời! Thật đúng là trời không tuyệt đường người oa…



Sở Dương mang theo bên người một tùy tùng của Thiết Huyết Đường, đang chuẩn bị đến bái phỏng những người của Hắc Ma thế gia kia. Trên đường đi, Sở Dương trong lòng vẫn còn suy tính nhiều việc. Ừ, ấn tượng ngày đó của vị Vương Tọa Hắc Ma thế gia kia đối với mình hình như cũng là rất không tệ a… Lúc này tiến đến bái phỏng, có thể sẽ thu hoạch được điều gì đó ngoài ý muốn hay không.



Về phần đám người bọn họ tổn thương đến Mạc Khinh Vũ lúc đến đó nhất định phải tính toán, còn hiện tại trước khi tính sổ với bọn họ, trước tiên thu một ít lợi tức cũng là không tệ nha.



Đối với những ý định này trong lòng Sở Dương cũng đã có chủ ý riêng. Về sau nên đối phó như thế nào, phải làm sao… Trong lòng Sở Dương đều đã lập sẵn kế hoạch. Hắc hắc, chỉ cần như thế như thế…. Có thể thế nọ thế kia, ha ha…



Đối với những tình cảnh diễn ra theo mình tưởng tượng, Sở Ngự Tọa thật sự không thể chờ đợi nổi nữa, cũng bèn tăng tốc bước nhanh hơn một chút. Hắn tự nhiên sẽ không biết rằng ở phía trước không xa, còn có một tên cao thủ Vương cấp muốn lấy mạng mình, vẫn đang nhìn mình "đắm đuối", vẫn đang chờ đợi bắt được để bức cung, để tìm hiểu về kẻ gọi là Sở Diêm Vương…



Mà Âm Vô Pháp lại càng không nghĩ đến một thiếu niên áo đen nhìn như một thư sinh yếu đuối kia chính là mục tiêu khiến y vạn dặm xa xôi đến Thiết Vân Thành này - Sở Diêm Vương. Chỉ cần giết hắn thì xem mình đã hoàn thành nhiệm vụ!



Ngược lại trong lòng y lại hào hứng bừng bừng, bắt vị Sở Diêm Vương đang đi tới trở về bức cung một hồi. Trong nội tâm không ngừng tính toán: sau khi bắt hắn sẽ hung hăng sửa trị, tra ra tung tích chân thực của Sở Diêm Vương xong lập tức sẽ giết người diệt khẩu…



Gần hơn, càng gần nữa…



Tịch mịch chưa từng có.