Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1428 : Bách điểu triều phượng, Cửu Kiếp tề tụ

Ngày đăng: 03:09 22/04/20


Sở Dương đám người dọc đường bay nhanh.



Mà ánh lửa phương xa vậy nối thẳng về phía chân trời, chính là đèn sáng chỉ đường tốt nhất! Các huynh đệ thậm chí không kiên nhẫn vượt qua cái gì núi cao, người phía trước trực tiếp nhân kiếm hợp nhất gấp rút lên đường, trực tiếp bộc phát xuyên núi cai mà đi, mà người phía sau nối đuôi nhau đi theo.



Khoảng cách tuyệt đối thẳng tắp!



Trên đường đi, mọi người cũng nhìn thấy vô số người cũng đang tiến về phương hướng đó.



Ánh lửa bầu trời, cũng tiếp tục tồn tại!



Ngày đầu tiên, đám người Sở Dương vượt qua khoảng cách bốn nghìn dặm!



Đây là một số liệu cực kỳ khủng bố!



Tuy rằng Chí Tôn có thể phi hành ngắn ngủi, nhưng tu vi con người dù sao không phải vô cùng vô tận! Một lần lướt qua mấy trăm trượng. Đương nhiên điều này vẫn tồn tại, nhưng một lần lướt này lại cần chân nguyên khổng lồ làm lá chắn hậu, khởi động toàn bộ mới có thể làm được.



Mà coi như là Chí Tôn, bảo trì tốc độ thời gian dài như vậy, gấp rút lên đường, chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ thoát lực mà chết.



Ở điểm này, đám người Sở Dương rốt cục thừa nhận chính mình dù sao cũng là không bằng vài con chim to bay nhanh trên bầu trời.



Mấy con chim to chết tiệt như cùng nhóm người mình bão tố cước trình. Từ khi bắt đầu cất bước, chúng bay ngay trên không, dọc đường cũng lòng như lửa đốt, vỗ cánh bay nhanh.



Ngẫu nhiên chúng cũng tò mò cúi đầu xuống nhìn xem bảy người đang chạy như điên trên mặt đất.



Không sai. Chẳng lẽ chúng cũng vội vã đi tham kiến Vương điểu hay sao? Nhưng bề ngoài dáng vẻ tướng mạo bọn chúng rất không thích hợp. Sao bọn chúng lại chạy. Sao không bay như mình?



Trong cuộc sống còn có chim chóc chạy trên đường sao?



Đám chim chóc vô cùng kinh ngạc.



Hơn nữa không hề thua kém so với chính mình bay.



Thật vất vả nhìn thấy mấy con " chim biến thái" này dừng lại, chim chóc trên bầu trời reo lên một tiếng thắng lợi, vỗ cánh đi xa!



Những chim chóc kỳ quái này không có lực bền bỉ bằng chúng ta.



Nếu như đám người Sở Dương biết rõ, tin tưởng sẽ phun ra một búng máu.



Nhưng hiện tại bảy người đúng là mệt mỏi co quắp, nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất thở mạnh.




Vô số chim chóc tiếp tục bay tới, không còn chỗ trong địa bàn hai nghìn dặm, khuếch trương ra phía ngoài, khuếch trương đi ra ngoài.



Bảy huynh đệ Sở Dương ở đường ranh giới hai nghìn dặm, nhìn nhau cười khổ: mấy người đã bị chim chóc vùi ở trong!



Bây giờ chim chóc không chút sợ người, trực tiếp nghênh ngang đứng ở trên tóc, trên đầu, trên bờ vai mấy người Sở Dương, còn có vài chú chim con chui vào từ cổ Sở Dương vào bên trong, sau đó lo lắng quay trở về.



Loại kinh nghiệm này thật sự là kỳ diệu đến cực điểm!



Thời gian dần qua, gần trong gang tấc, Sở Dương rõ ràng đã không nhìn thấy Mạc Thiên Cơ: vị trí giữa hai người đã bị chim chóc rậm rạp chằng chịt uỵch cánh chen lấn tràn đầy.



La Khắc Địch lầm bầm một tiếng khiến cho vô số chim chóc trợn mắt nhìn.



Chính là gã này có chút không may, con chim to đứng ở trên đỉnh đầu hắn trong khoảng thời gian này có vẻ giống như dạ dày không tốt, rất uể oải. Sau khi nắm tóc của hắn trong chốc lát, rõ ràng liên tiếp bắt đầu bài tiết.



Tạ Đan Quỳnh tay mắt lanh lẹ lặng lẽ giơ tay bắn ra, phong bế kinh mạch La Khắc Địch. Lập tức La Nhị gia liền khẽ động cũng không thể di chuyển.



La Nhị gia khẽ động nhưng cũng không thể di chuyển, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu vật gì đó ẩm ướt, trơn trượt, âm ấm, một đống lại một đống từ trên đỉnh đầu trượt xuống, nhập vào cổ, tiến vào quần áo, chảy xuống phía sau lưng, đi đến mông của mình.



Đau buồn đến cực điểm...



Rốt cục, không biết đã qua bao lâu, từng tiếng phượng gáy sáng vang dội trời cao!



Đồng thời, một hồi sóng khí giống như nổ tung đột nhiên truyền tới!



Đó là khí cơ nhiều người đồng thời đột phá bắn ra!



Vô số chim bay vui mừng bay lên, vọt tới, hướng về vị trí trung tâm.



Sở Dương rốt cục được tự do; đang muốn phi thân tiến đến, đột nhiên đã nghe được một giọng nói, không khỏi ngây ra như phỗng.



Chỉ nghe thấy một giọng nói tri âm dễ nghe như là âm thanh thiên nhiên nói: "Thật sự là kỳ diệu, tu vi của ta, chỉ trong hai ngày ngắn ngủn này đã trở thành Chí Tôn nhị phẩm"



Giọng nói vui sướng, lại mang theo phiền muộn, sầu não vô cớ, còn một chút ưu sầu.



Sở Dương ngây dại.



Đây là giọng nói Mạt Khinh Vũ, hơn nữa đúng là thuộc về giọng nói kiếp trước của Mạt Khinh Vũ.