Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1431 : Ai là đại lưu manh?

Ngày đăng: 03:09 22/04/20


Sở Dương vô cùng lo lắng, cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: "Nàng là Tiểu Vũ, hay Khinh Vũ?"



Những lời này, khiến cho thần bàn quỷ toán Mạt Thiên Cơ hoàn toàn choáng luôn. Trong chốc lát người được bài danh Top 3 trí giả Cửu trọng thiên lập tức rối loạn.



Mạt Thiên Cơ căn bản không hiểu, những lời này có ý gì.



Bất kể là Tiểu Vũ hay là Khinh Vũ, không phải đều là muội muội ta sao?



Sở Dương hỏi những lời này, rốt cuộc là ấm đầu hoặc là vẫn ấm đầu?



Nhưng Mạt Thiên Cơ không hiểu câu nói này, Mạt Khinh Vũ hiển nhiên hiểu.



Trong mắt Mạt Khinh Vũ thoáng hiện lên vẻ mông lung, răng trắng như tuyết nhẹ nhẹ cắn môi. Bờ môi đều có chút run rẩy trắng bệch. Nàng nói: "Đây không phải mộng sao?"



Lông mi nàng thật dài, như là nai con bị kinh hãi, trốn tránh vậy. Sở Dương có chút kích động. Hắn bước một bước, nói: "Đúng, đó là một giấc mộng!"



Giờ khắc này, cảm giác chua xót trong lòng hắn mãnh liệt bành trướng, từ đáy lòng bay lên, lập tức tràn ngập toàn thân.



Hắn đã biết điểm mấu chốt của Mạt Khinh Vũ: từ khi chính mình rời khỏi, Mạt Khinh Vũ tất nhiên mỗi ngày đều gặp quái mộng. Bây giờ nàng lại không có người để kể ra, không người khuyên nàng.



Đây là do một loại cảnh ảo giác trong mơ lặp lại dẫn đến một loại rối loạn thần kinh, dẫn đến tính tình của nàng có chút hướng về trí nhớ của kiếp trước, thế nhưng lại không phải là trí nhớ chính thức của kiếp trước.



Nếu không Mạt Khinh Vũ tuyệt sẽ không có phản ứng dạng này.



Nghĩ đến Mạt Khinh Vũ một thân một mình chịu đựng, nhớ lại cảnh trong mơ, ruột gan đứt từng khúc. Đó chính là áp lực nặng nề như núi, tràn đầy bi thương cùng tuyệt vọng.



Sao một tiểu cô nương có thể chịu đựng nổi?



Sở Dương trong lòng lại đột nhiên tràn đầy đau lòng.



"Đó là một giấc mộng..." Vành mắt Mạt Khinh Vũ đỏ lên, cắn môi, ủy khuất mà nói: "Thế nhưng ngươi mạnh khỏe. Ngươi không quan tâm ta. Ta trong mắt ngươi, còn không bằng một thanh kiếm".



Câu nói này cuối cùng là khôi phục hơn khẩu khí với bóng dáng của Tiểu Vũ kiếp này.



Sở Dương hít một hơi, nhẹ nhàng nói: "Đồ ngốc, nàng không biết là cảnh trong mơ đều là hư ảo, hơn nữa, trong mộng cùng sự thật đều tuyệt đối đối lập nhau. Trong mộng, ta đối với nàng rất không tốt, đã nói lên, trong hiện thực ta đối với ngươi càng tốt hơn"



Ánh mắt Mạt Khinh Vũ sáng lên, rốt cục nàng không nhịn được, vui sướng nói: "Thật sự?"



"Thật sự!" Sở Dương khẳng định nói.
Mạt Thiên Cơ chấn động tinh thần: "Không hiểu chỗ nào? Nhị ca giải thích kỹ càng cho muội!"



"Cái gì là không ăn được?" Mạt Khinh Vũ siêng năng hỏi: "Sở Dương ca ca muốn ăn muội sao?"



Mạt Thiên Cơ mở miệng: "Cái này..."



"Cái gì là... Chinh phục?" Tiểu nha đầu nghiêng đầu, vẻ mặt mê hoặc.



Mạt Thiên Cơ trừng lớn mắt: "Cái này..."



Giờ khắc này, quân sư thần bàn quỷ toán quả thực chỉ muốn đào hố trên mặt đất tranh thủ chôn chính mình.



Những chuyện này, đối với bất kỳ người nào, hắn đều có thể giải thích. Nếu là đám người Cố Độc Hành Kỷ Mặc La Khắc Địch, Mạt Thiên Cơ thậm chí có thể bàn luận viển vông hào hứng bừng bừng, giải thích một suốt đêm, thẳng cho đến trong mắt mấy tên kia xuất hiện ánh mắt như mắt sói mới bỏ qua!



Nhưng Duy chỉ đối với muội muội của mình thì không thể giải thích! Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL



Sở Dương ở một bên, cười đến bụng đều phải rút gân.



Nhưng trong lòng hắn cũng có chút kỳ quái: Nếu như Mạt Khinh Vũ liên tục nằm mơ, nhưng tuyệt sẽ không không thể không hiểu những chuyện này. Coi như là nàng chưa nghe nói qua trong hiện thực, trong mộng đều trải qua đó.



Trong khi Mạc Thiên Cơ đang chật vật, Mạt Khinh Vũ đột nhiên đỏ bừng mặt, oán hận mắng: "Nhị ca, thật không biết cái đầu của ca mỗi ngày đang suy nghĩ gì? Theo muội thấy trong số các huynh đệ các người, nhị ca chính là người không thuần khiết nhất! Rất lưu manh! Còn mặt mũi nói người khác... Hừ!"



Mạc Thiên Cơ nghẹn họng nhìn trân trối. Ta sao lại không thuần khiết hả? Ta ta sao có thể lưu manh?



"Hừ! Sở Dương ca ca trong khoảng thời gian này đi theo nhị ca, có học thói hư hỏng theo nhị ca không?"



Mạt Khinh Vũ hừ hừ, nghiêng đầu rất giận, đến trước mặt Sở Dương, khoác cánh tay của hắn: "Sở Dương ca ca, chúng ta đi, rời khỏi hắn rất xa, về sau, không cho phép ngươi đi theo học hắn!"



Sở Dương gật đầu như băm tỏi: "Ta nhất định không học theo hắn!"



Mạt Khinh Vũ thở phào nhẹ nhỏm: "Nhị ca thật sự là quá ghê tởm!"



Sở Dương vội vàng bỏ đá xuống giếng: "Kỳ thật nàng đã hiểu lầm, nhị ca của nàng vẫn rất không tệ, thường xuyên mời ta đi uống rượu, thuận tiện đi tới nơi cao nhã nghe khúc nhạc, uống chút trà, nhìn mỹ nữ và vân vân. Thế nhưng ta vẫn luôn chẳng qua là nghe, tuy rằng nhị ca nàng mỗi lần đi đến nơi nào đó thì thật sự không tìm thấy người đâu nữa nhưng ta thật sự rất kỳ quái về những nơi hắn đi. Hơn nữa, ở những nơi đó hắn có rất nhiều bằng hữu, cả đám đều rất đẹp..."



Mắt Mạt Khinh Vũ muốn đốt lửa: "Hay cho một Mạt Thiên Cơ... Hừ hừ, hừ hừ hừ..."



Mạt Thiên Cơ bi phẫn gần chết: "Sở Dương! Ta liều mạng với ngươi, ta..."