Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1435 : Có việc này ư?
Ngày đăng: 03:09 22/04/20
Sở Dương nghe mà trợn mắt há hốc miệng, đối với ông cậu Dương Nhược Hùng này càng bội phục! Cái tên này không ngờ lại thần kinh đến mức đó.
Sở Dương lập tức đưa ra quyết định: Về sau có sự kiện trọng đại gì thì tuyệt đối không thể để ông cậu này biết!
"Cái tên cậu gấu chó đó của ngươi, nào có phải là một người biết giữ bí mật. Lão phu thật sự là mù mắt mất rồi, lúc ấy hắn dập đầu bang bang, thề sống thề chết là sẽ không tiết lộ ra ngoài, kết quả bối tối hôm đó hắn uống rượu. Nếu giữ bí mật thì đã không nói ra, nhưng trong nhắt mắt cả thiên hạ đều biết. Mà đã thế thằng khốn nạn đó còn là con trai của ta."
Dương lão gia tử buồn bã không thôi, nước mắt nước mũi sụt sùi, dấm ngực giậm chân mắng chửi: "Ta dm nó. A Thằng nghiệp chướng!" Nói được một nửa thì nhìn thấy bộ mặt tối sầm của Dương lão phu nhân, lập tức nuốt những lời còn lại vào bụng.
Sở Dương triệt để phục rồi: Thế cũng được à? Còn có loại chuyện này ư?
Dương lão phu nhân khinh bỉ nói: "Nghe ông nói thì có vẻ vô tội quá nhỉ. Ông còn có mặt mũi mà trách móc con trai ư? Hai vị đại quản sự người ta chỉ sợ tiết lộ bí mật, còn ở trong đại viện của Dương gia không dám về nhà, bình thường cũng không gặp ai, giữ bí mật như tường đồng vách sắt! Còn không phải là tại bản thân ông ư?"
"Một người yêu cầu người khác giữ bí mật còn bản thân thì lại bô bô ra ngoài. Mặt ông là loại gì thế, còn dám nói này nói nọ con trai..."
"Lúc trước ông sau khi rượu lúc đó chẳng phải cũng giống như con trai của ông ư? Nhược Hùng à, nào nào nào, ghé tai vào đây, ta nói cho con một bí mật cực lớn, nhưng con chớ có nói với người ngoài đấy nhé..."
Lão phu nhân bắt chước giống y như thật, rồi lập tức phì một tiếng, chửi: "Thằng già thì là con lợn, thằng bé thì là gấu chó. Chẳng thằng nào hơn được thằng nào cả, đừng có mà nói ai!"
Dương Bạo cúi mặt, không nói gì.
Hắc tuyến từ trên trái Sở Dương chậm rãi chảy ra, từ trong hắc tuyến, mồ hôi chảy ròng ròng: không chỉ riêng cậu, về sau có chuyện gì quan trọng cũng không thể nói cho ông ngoại được.
Lão phu nhân tiếp tục đề tài, phẫn hận nói: "Thành lập gia nghiệp ở nơi Long phụng trình tường, đó là kỳ ngộ rất lớn! Ngay cả cửu đại gia tộc cũng không tốt số như vậy! Hiện giờ lại rơi xuống đầu Dương gia chúng ta. Chỉ cần chúng ta phát triển vững bước, mấy chục mấy trăm năm sau, Dương gia không phải là sẽ phát triển không ngừng phát triển không ngừng, Càng lúc càng ư? Có khi còn là chư hầu Một phương nữa ý chứ!"
"Chuyện tốt thiên thu muôn đời, con cháu liên miên như vậy, nếu nhà người khác có được, cho dù là chết cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa câu. Thế nhưng nhà ta lại không bình thường!"
" Ngoại nhân còn chưa kịp dò la thì đã bị hai cha con đầu heo này bô bô ra ngoài! Mà khiến lão thân tức giận nhất là. Sau khi bí mật bị tiết lộ, hai cha con này còn cả đêm thương lượng xem là ai tiết lộ bí mật. Nghi ngờ người này người nọ, sau cùng mới nghe được từ miệng người khác. Chính là thằng cậu đầu lợn của ngươi trong lúc say rượu nói ra."
"Cứ nghĩ tới cái vẻ mặt vô tội của hai cha con ông lúc đó là lão thân lại muốn thổ huyết!"
"Dương Dương, lần đó tới thăm ngươi, chính là chuyện đó vừa phát sinh. Mượn chuyện đi thăm cháu ngoại để né tránh đầu sóng ngọn gió. Sau đó trở về chưa được mấy tháng thì Tiêu gia liền bắt đầu có động tác."
Lão gia tử chạy trối chết.
Hai huynh muội Mạc Thiên Cơ và Mạc Khinh Vũ đang nói chuyện trong phòng, hai hai người sau khi giải trừ hiểu lầm thì cảm tình tựa hồ trong nháy mắt đã trở về như lúc đầu.
Đương nhiên khiến Mạc Thiên Cơ bất mãn là, mình trong lòng muội muội đã lui về tuyến hai rồi.
Ở tuyến đầu rõ ràng là chính là tên Sở Dương giậu đổ bìm leo!
Điểm này khiến Mạc quân sư cực kỳ bất mãn.
Đang vắt hết óc nghĩ biện pháp thì đột nhiên rầm một tiếng, Sở Dương cạy vào: "Ta nói này, Mạc Thiên Cơ ngươi không ở trong phòng, chạy tới chỗ tiểu Vũ làm gì?"
Sở Dương có chút giận dữ.
Tên hỗn đản này nếu không phải nể mặt ngươi là nhị ca của tiểu Vũ thì ta đã một quyền đấm bay ngươi rồi.
"Đây là thân muội muội của ta!" Mạc Thiên Cơ cũng khó chịu: "Ngoại nhân như ngươi vào đây làm gì?"
"Nhị ca!" Mạc Khinh Vũ không vui giậm chân: "Ngươi sao có thể nói chuyện bất lịch sự với Sở Dương ca ca như vậy!"
Mạc Thiên Cơ bi phẫn không hiểu.
Ngươi chỉ có thấy ta không lịch sự với hắn? Nhưng khi hắn vừa tiến vào đã nói năng vô lễ với ta rồi.
"Ta tìm ngươi có việc gấp!" Sở Dương kéo áo Mạc Thiên Cơ rồi xoay người bước đi.
Mạc Thiên Cơ bị kẹp cổ, không thể nhúc nhích, nghẹn tới đỏ mặt, nhưng con cháu bị người ta lôi ra ngoài, mơ hồ nghe thấy Mạc Khinh Vũ hai mắt tỏa sáng nói: "Sở Dương ca ca đẹp zai quá! Rất khí phách!"
Mạc Thiên Cơ cơ hồ muốn thổ huyết.
Không bao lâu sau, ở trong phòng Mạc Thiên Cơ, một tiếng kinh hô không thể kìm nén được truyền ra, chính là thanh âm thanh âm của Mạc Thiên Cơ: "Có việc này ư!"