Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1470 : Ai đang trợ giúp

Ngày đăng: 03:09 22/04/20


Trên mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu không hề có vẻ đắc ý, ngược lại còn có chút trầm trọng.



"Thực lực hiện tại, so sánh với Sở Dương và huynh đệ cửu kiếp vẫn còn kém một mảng lớn." Đệ Ngũ Khinh Nhu chắp tay sau lưng, chậm rãi dạo bước trong trướng bồng, trong lòng thầm suy nghĩ: "Còn phải tiếp tục tạo áp lực... Lan Mặc Phong tuy tạm thời đứng qua bên ta, nhưng dù sao cũng là tình thế bức bách, bảo vệ bản thân. Nghiêm khắc mà nói, còn không tính là lực lượng của mình...."



"Bất quá, người còn lại muốn phân hóa, khuất phục có lẽ rất dễ dàng, nhưng muốn thu phục thì gần như không có khả năng." Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm ngâm, chậm rãi đi lại.



Một cơn gió thổi qua, một đạo hắc ảnh đột nhiên xuất hiện trong trướng bồng, lẳng lặng đứng phía sau Đệ Ngũ Khinh Nhu.



Thần sắc Đệ Ngũ Khinh Nhu không đổi, tựa hồ không phát giác, vẫn đi lại như cũ, miệng khẽ hỏi: "Xin hỏi vì sao cách hạ giúp ta?"



Trong khẩu khí của hắn, tựa hồ đã sớm phát hiện hắc ảnh tới, rất bình thản, hơn nữa còn đi thẳng vào chủ đề, tuyệt đối không có mấy câu vô nghĩa như: "ngươi đã đến rồi?"



Trong mắt hắc ảnh lóe lên kỳ quang, trầm giọng nói: "Ngươi có thể phát hiện ta đến?"



Đệ Ngũ Khinh Nhu không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu.Chỉ là theo một câu hỏi đó, hắn liền phỏng đoán ra, chỉ số thông minh của ngươi này cũng không cao lắm.



Bởi vì cái hắn nên hỏi chính là: "Ngươi làm sao phát hiện ta đến?" Chứ không phải là: "ngươi có thể phát hiện ta đến?"



Đơn thuần một câu nghi vấn, đơn thuần một mục đích.



Hai câu hỏi cũng không khác biệt lắm, nhưng trên thực tế lại như một trời một vực.



"Không khí dao động!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói.



"Ngươi vẫn che giấu thực lực sao?" Hắc y nhân thản nhiên nói: "Với tuổi tác của ngươi, với kinh nghiệm của ngươi, cũng không thể đạt tới tu vi cao như vậy... Làm sao ngươi làm được?"



Đệ Ngũ Khinh Nhu lắc đầu hỏi: "Xin hỏi là ai cho ngươi tới giúp ta?"



Qua hai câu hỏi vừa rồi, Đệ Ngũ Khinh Nhu đã biết hắc y nhân này không phải người chủ đạo.



Nếu như người chỉ đạo chỉ có chỉ số thông minh thế này, Đệ Ngũ Khinh Nhu thà buông bỏ lợi ích cũng không muốn hợp tác với hắn.



Địch nhân như sói còn có thể đối phó, nhưng mà minh hữu như heo thì đúng là chết hẳn rồi.



Mấy ngày trước hắc y nhân tìm Đệ Ngũ Khinh Nhu, nói ra kế hoạch ám sát vừa rồi. Đệ Ngũ Khinh Nhu lúc đó còn nghi hoặc. Nhưng vừa tới hôm sau, kế hoạch ám sát đã có hiệu quả. hắn rốt cuộc cũng nói ra nghi vấn trong lòng.



"Giúp ngươi đương nhiên là có nguyên nhân!" hắc y nhân thản nhiên nói: "Chỉ là một Lan Mặc Phong, cộng thêm tàn dư còn sót lại của Lan gia, thực lực vẫn quá yếu."



Đệ Ngũ Khinh Nhu gật đầu.



"Có người muốn ta hỏi ngươi, ngươi đang chờ ai?" Hắc y nhân hỏi.
Đối với vị đệ tử này, Vũ Tuyệt Thành cực kỳ hài lòng.



Tiến cảnh luyện công, ngộ tính, đều là thiên hạ có một không hai!



Hơn nữa, tu luyện độc công còn có tiến triển cực nhanh! Cộng thêm tài nguyên nghịch thiên mà Sở Dương lưu lại hỗ trợ, trong thời gian rất ngắn đã sắp đột phá chí tôn!



Sương mù trên người Sở Nhạc Nhi chậm rãi thu về, dung nhập vào trong thân thể nho nhỏ của nàng, trầm mặc một chút rồi nói: "Sư phụ... Độc công của sự môn chúng ta, nếu không phải là bí thuật thi độc và thủ pháp bố trí, Thiên Độc thần công của chúng ta cũng giống như là công phu chính thống. Tu luyện lên cao, đệ tử có một cảm giác như quang minh chính đại!"



Trong mắt Vũ Tuyệt Thành có ý cười: "Ồ?"



Trên khuôn mặt nhỏ có chút non nớt của Sở Nhạc Nhi có chút mơ hồ: "Độc công ở trong mắt người ta, đều có chút ý vị âm u. Nhưng không ngờ dùng công phu quang minh chính đại như vậy thôi động, đệ tử có chút không hiểu...."



Vũ Tuyệt Thành cười ha hả: "Nha đầu, nghi vấn này của ngươi cũng rất bình thường. Dưới vùng trời này, từ trước tới nay đều giáo dục như thế. Bất quá đối với võ đạo thiên đạo chân chính mà nói, cách nói này lại là sai lầm!"



Sở Nhạc Nhi hỏi: "Sai lầm?"



"Công vô thiên ác, ngươi có chính tà!" Vũ Tuyệt Thành thản nhiên nói: "Những lời này, ngươi nhất định phải nhớ kỹ trong lòng! Nếu có chỗ không rõ, vạn nhất sau này sư phụ không ở đây thì cứ đi hỏi đại ca ngươi! Đại ca ngươi lý giải rất sâu một câu này đó."



"Vâng." Khuôn mặt Sở Nhạc Nhi sáng ngời. Chỉ cần có người khen Sở Dương là Sở Nhạc Nhi lại cao hứng.



"Đương nhiên, những lời này cũng chỉ là tương đối." Vũ Tuyệt Thành nói: "Nghe nói có một số công pháp dị tộc, rất khác nhân loại chúng ta... bất quá vi sư chưa từng thấy qua...."



"Nếu sau này nhìn thấy... ngươi cứ giết không tha!"



"Vâng!"



Ánh mắt Vũ Tuyệt Thành nhìn hư không, trầm giọng hỏi: "Ta hỏi ngươi. luyện võ là vì cái gì?"



Sở Nhạc Nhi không cần nghĩ ngợi, nói: "Cái này ta đã từng nghe đại ca nói qua. Luyện võ, cường đại, là bởi vì bảo vệ. Bảo vệ người mình quan tâm, bảo vệ chuyện mình muốn. Bảo vệ điểm mấy chốt làm người, bảo vệ trách nhiệm của mình!"



"Ngụy quân tử!" Vũ Tuyệt Thành bĩu môi, nói không chút lưu tình: "Đại ca ngươi thật khiến ta ghê tởm!"



Sở Nhạc Nhi lập tức bĩu môi: "Sư phụ, ngươi nói thật khó nghe! Ngươi phải xin lỗi ta!"



Vũ Tuyệt Thành nói rõ to: "Xin lỗi, vi sư nói sai rồi."



Vũ Tuyệt Thành luyện xin lỗi rất lưu loát, há miệng ra một cái đã nói xong. Trừ thiếu chút thành ý thì không có điểm khác thường nào.



Có thể đoán được, dọc đường đây cũng không phải lần đầu tiên Độc Y đại nhân xin lỗi đệ tử mình như thế....