Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1477 : Thánh tộc bi ca

Ngày đăng: 03:09 22/04/20


Kế tiếp, không khí lại càng thêm hòa hợp. Mọi người nói chuyện trên trời dưới đất, Cổ Nhất Cổ còn thuận miệng nói tới mấy chuyện thú vị trong giang hồ, khiến đám người Sở Dương nghe mà thích thú vô cùng.



Đang nói, Sở Dương đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Cổ lão, ta có một chuyện khó hiểu."



Cổ Nhất Cổ mỉm cười, nói: "Ngươi nói đi."



"Đây cũng không phải lần đầu tiên ta đi con đường này. Lần trước tới đây, sao không thấy ngươi ra mua ngựa?" Sở Dương nói.



Cổ Nhất Cổ lập tức giật mình, nói: "Lần trước? Ngươi từ nơi này đi qua? Ngươi có cưỡi ngựa không?"



Sở Dương lập tức ngẩn ngơ: "Không."



Cổ Nhất Cổ khinh bỉ, nói: "ngươi không cưỡi ngựa, vậy ta chui ra mua cái gì?"



Sở Dương ngạc nhiên.



"Tất cả những người đi qua từ nơi này, chỉ cần có ngựa là đều được mua lại!" Cổ Nhất Cổ nói: "Đi qua bên kia, có ngũ đại gia tộc đi ngang qua chỗ này. Hiện tại, ngựa của bốn nhà đã được ta xử lý."



Sở Dương cười khổ, lão hàng này cũng thật mạnh mẽ.



"Chỉ có Trần gia là dùng Truy Phong thú, lần trước đi qua nơi này là ta không mua được." Cổ Nhất Cổ hừ hừ, nói: "Máu Truy Phong thú rất khó ngửi! Có bệnh mới mua về...."



Mạc Khinh Vũ sợ run cả người.



Mạc Thiên Cơ nhíu mày: "Ý tứ Cổ tiền bối là... Những con ngựa này, đều bị ngươi thịt?"



Khóe miệng Cổ Nhất Cổ khẽ co quắp, nói: "Không phải. Trước kia ta bị đả thương, cần phải dùng tinh huyết để tẩm bổ thân thể. Mà huyết tính chiến mã khá mạnh, nhiều năm chinh phạt, trong cơ thể còn có lệ khí, hơn nữa càng dễ hấp thu... Những con ngựa này sau khi qua tay ta, ta đều dùng bí pháp lấy đi một nửa tinh huyết, để lại cho mình dùng, còn ngựa thì đem bán đi."



"Tiền bạc kiếm được đều đổi thành vật tư sinh hoạt, sau đó mỗi năm hai lần, vận chuyển từ nơi này tới đông bắc man hoang, cung ứng tộc nhân." Trong mắt hắn có chút bi ai: "Chỗ chúng ta ở quanh năm đều là băng thiên tuyết địa.... người lớn còn dễ nói, nhưng hài tử với lão nhân, còn có một số nữ nhân... lại không thể...."


"Nhưng xét đến cùng mà nói... Nói Tam Tinh thánh tộc là người không phải là không được. Nhưng nói không phải là nhân loại... cũng không phải không thể."



Mạc Thiên Cơ nói lời này rất công băng, Sở Dương chậm rãi gật đầu.



Tam Tinh thánh tộc dã khổ mười vạn năm rồi, nếu mình có thể thống nhất Cửu Trọng Thiên, có nên cho bọn hắn một chút công bằng không?



Những lời này, Sở Dương cũng không nói ra, thậm chí loại tính toán này, hắn còn phải thương nghị thật tốt với các huynh đệ, sau đó trưng cầu ý kiến của đám người Phong Nguyệt một phen. Như vậy mới đưa ra sách lược vẹn toàn được.



Nếu không cứ tuỳ tiện quyết định, chỉ sợ ngày thống nhất cũng là ngày đại chiến chủng tộc bắt đầu!



Hậu quả tàn khốc như vậy, chẳng ai thừa nhận nổi.



Đó cũng là nguyên nhân thực sự mà Sở Dương không dám đáp ứng Úy công tử.



Mạc Thiên Cơ trầm tư, liếc mắt nhìn Sở Dương một cái, từ một cái nhíu mày của Sở Dương, Mạc Thiên Cơ cũng biết được vị lão đại này đang suy nghĩ cái gì.



Trong mắt hắn không khỏi xẹt qua một tia lo lắng.



Chủ đề này quá trọng đại. Sở Dương dứt khoát bỏ qua, đè xuống đáy lòng, tiếp đó lại đàm luận về chuyện thú vị trong giang hồ. Đám người Đổng Vô Thương cũng tận dụng đoạn thời gian rảnh rỗi hiếm có này để nghỉ ngơi.



Mạc Khinh Vũ nằm trong lòng Sở Dương, ngủ gà ngủ gật.



"Cái này...Cổ lão, lúc trước theo ta được biết, lưu lại huyết ký trên tấm Hắc Huyết lệnh bài này có ba người. Hai người còn lại, Cổ lão có biết là ai?" Sở Dương chăm chú hỏi.



"Cái này... Lão phu quả thực không biết." Cổ Nhất Cổ lộ ra vẻ xấu hổ, nói: "Dù sao chuyện này cũng không phải vinh quang gì, ai lại nói ra ngoài chứ?"



Sở Dương thản nhiên nói: "Vậy cũng chưa chắc, Cổ lão cũng biết, nếu không phải cao thủ cả thiên hạ đều biết... Vị đại ca kia của ta cũng không cho phép hắn lưu lại huyết ký trên tấm lệnh bài này... Có thể ưu lại huyết ký, không ai không phải là tuyệt đỉnh cao thủ, phóng mắt khắp thiên hạ cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!"



Sắc mặt Cổ Nhất Cổ lập tức đỏ bừng giống như khỉ đít đỏ.