Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1487 : Địch không đau đớn ta đau đớn!
Ngày đăng: 03:09 22/04/20
Mạc Thiên Cơ khẽ cười, thản nhiên nói: " Trù Trướng năm đó, Khinh Nhu hôm nay, lưỡng đại trí nang, quyết đấu Thiên Cơ."
Sở Dương cười ha ha: "Thiên Cơ không thể lường."
Mạc Thiên Cơ khẽ gật đầu, trong mắt tỏa ra chiến ý mãnh liệt, nói: "Đúng! Thiên Cơ không lường được, không thể bại, không thể nắm bắt, Thiên Cơ mãi mãi không bao giờ bị người ta chân chính nhìn thấu!"
Sở Dương cười ha ha: "Ta tin tưởng, ngươi sẽ thắng!"
Ánh mắt Mạc Thiên Cơ nghiêm nghị: "Không, là chúng ta thắng!"
Sở Dương trầm ngâm một chút rồi nói: "Thiên Cơ, bất quá... Thiên Cơ tuy không thể bị người ta hiểu thấu hoàn toàn, nhưng có đôi khi cũng xuất hiện chuyện Thiên Cơ bị nhìn thấu đó."
Mạc Thiên Cơ gật đầu, nói: "Cho nên... Tuy Thiên Cơ thần bí khó dò, nhưng cũng không phải không thể chiến thắng. Nếu Thiên Cơ bất động, chỉ có thể là bia ngắm cho địch nhân. cho nên Thiên Cơ phải không ngừng biến hóa."
Sở Dương hoàn toàn yên lòng.
Mạc Thiên Cơ nói rất nghiêm túc! Nghiêm túc tới một loại mức độ gần như là dùng tâm huyết để nói, có thể thấy được hắn thật sự đang không ngừng cải thiện bản thân. Hơn nữa, cũng không khinh thường địch nhân một chút nào.
Sở Dương biết, Đệ Ngũ Trù Trướng cùng Đệ Ngũ Khinh Nhu hai đại trí giả đều trù tính một chuyện, khiến cho Mạc Thiên Cơ triệt để coi trọng, hơn nữa bắt đầu cẩn thận như đi trên băng mỏng
Lúc trước chỉ là cuộc đối đầu tranh hơn thua giữa hai trí giả, nhưng bây giờ, nó đã biến thành cừu địch sinh tử gặp mặt!
Mạc Thiên Cơ ở dưới loại trạng thái này, theo Sở Dương biết, ít nhất là phương diện trí kế mưu mô, gần như là vô địch!
Sở Dương lập tức phát tin tức cho kiếm linh, gọi hắn trở về, sau đó mọi người liền chuẩn bị khởi hành.
Tạ Đan Quỳnh uể oải ngồi trên mặt đất, có chút ai oán nhìn Sở Dương: "Lão đại, sau này chuyện thẩm vấn phạm nhân như thế này, có thể tìm người khác hay không?"
Sở Dương vỗ vỗ vai hắn, nói: "Ngươi làm tốt lắm! Hiện tại trong các huynh đệ, đúng là thiếu một nhân tài như vậy. Làm rất tốt, ta tin tưởng ngươi sẽ trở thành đệ nhất ác quan Cửu Trọng Thiên."
Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Đan Quỳnh lập tức nhăn nhó giống như quả táo tàu.
"Hai người kia chết chưa?" Sở Dương hỏi.
Tạ Đan Quỳnh hít một hơi, nói: "Rồi."
"Vậy là tốt rồi! Chúng ta đi!" Đoàn người xuất phát đi về phía Tây Bắc, nhanh như một tia chớp.
Ở đó, gian phòng tra khảo tạm bợ do bốn bức tường tuyết dưng thành vẫn đứng sừng sững.
Tạ Đan Quỳnh hít sâu một hơi, gật đầu: "Ta hiểu! Chỉ là trong lòng ta có chút cảm khái, trầm trọn."
Sở Dương nhẹ giọng nói: "Giang hồ vốn là huyết lệ. Địch không đau đớn, ta đau đớn!"
Mọi người xoay người, trầm mặc đi tiếp.
Sở Dương ôm Mạc Khinh Vũ vào trong lòng. Đổng Vô Thương khoác vai Mặc Lệ Nhi, đoàn người nhanh chóng biến mất trong gió tuyết...
Đại doanh liên minh!
Tiêu Tránh Ngôn rốt cuộc đã trở về.
hắn ôm Thạch Khải Thư trở về.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, các vị chí tôn đều như choáng váng.
Thạch Khải Thư đã chết?
Lúc Đệ Ngũ Khinh Nhu nhận được tin tức này, toàn thân thể run lên. Chén trà vừa rót đã sánh ra ngoài hơn một nửa. Trong lúc nhất thời, chấn kinh không hiểu.
Không phải nói không được giết người sao? Vì sao Thạch Khải Thư lại chết rồi?
Đội ngũ Thạch gia, lập tức đều như nổi điên!
Toàn bộ doanh địa lâm vào hỗn loạn.
"Bốn người! Bốn kẻ bạch y nhân bịt mặt!" Khóe miệng Tiêu Tránh Ngôn khẽ rỉ ra máu tươi, ánh mắt dữ tợn cuồng bạo: "Bọn hắn nói là người của Lệ gia! Sử dụng, cũng là võ côn Lệ gia, nhưng lão phu cảm thấy không đúng!"
"Ta đã nhớ kỹ thân hình bọn hắn, ánh mắt, thanh âm, chỉ cần để ta gặp lại bọn hắn, ta có thể lập tức nhận ra!"
Tiêu Tránh Ngôn ngửa mặt lên trời gào thét: "Thù này không báo, Tiêu Tránh Ngôn ta sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không tử tế, rơi vào địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!"
Vừa nghe tới bốn bạch y nhân bịt mặt, trái tim Đệ Ngũ Khinh Nhu lại khẽ nhảy lên!
Quả nhiên là bọn họ!
Vì sao? Trước đó đã ước định vô cùng rõ ràng, có thể đánh thương, không thể giết, vì sao vẫn giết?