Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 149 : Hoài nghi
Ngày đăng: 02:57 22/04/20
Đệ Ngũ Khinh Nhu vừa thức dậy đã nhận được tin báo. Kim Mã kị sĩ Thập đường, đệ nhất Vương tọa chờ đợi cầu kiến trong thư phòng đã hơn một canh giờ rồi, mà Cao đại nhân, Hàn đại nhân cùng Trình đại nhân cũng đã sớm đợi ở đấy từ lâu.
Đệ Ngũ Khinh Nhu thoáng cau mày. Ung dung ăn điểm tâm xong, lúc này mới tà tà đến thư phòng.
Đây chính là tính cách của Đệ ngũ Khinh Nhu. Hắn luôn luôn cho rằng: dù có chuyện đại sự gì cũng không thể trở nên hoảng loạn. Nên làm cái gì thì làm cái đó, cái gì cần lưu tâm phải nghiên cứu một cách cẩn thận, bất cứ chuyện gì cũng không thể hạ quyết định một cách vội vàng.
Nếu làm việc hấp tấp, tất có sai sót.
Mà Đệ Ngũ Khinh Nhu quyết không cho phép mình phạm phải bất kì sai lầm nào.
Thấy Đệ Ngũ Khinh Nhu bước vào thư phòng, bốn người đang ngồi bên trong đồng thời đứng dậy nói: "Tướng gia!"
"Ừ, đều ngồi đi!" Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười gật đầu, tiến tới chỗ ngồi của mình rồi chậm rãi ngồi xuống, nói: "Cảnh Vương tọa, chuyện gì đã xảy ra? Thậm chí ngay cả ngươi cũng hoảng loạn như vậy? Nhiều năm đã qua, đây là lần đầu tiên thấy ngươi như vậy nha!"
Phía đối diện là một lão nhân hơn sáu mươi tuổi, nhìn qua rất nho nhã. Lão có sắc mặt trắng nõn, tóc râu hơi bạc, đôi mắt trầm tĩnh cơ trí giống như một vị thiên nho học rộng tài cao. Nếu chỉ nhìn qua như vậy, không ai nghĩ một lão nhân mặt mũi hiền lành đến thế lại chính là Đệ nhất Vương tọa của Kim Mã Kỵ Sĩ Đường, Cửu phẩm Vương cấp cao thủ Cảnh Mộng Hồn.
Cảnh Mộng Hồn cười khổ một tiếng rồi nói: "Tin tức bất ngờ! Bổn tọa cũng vội vàng không kịp chuẩn bị, lo lắng mà loạn!"
"Hả? Lo lắng mà loạn? Là tin tức của Âm Vương tọa?" Đệ Ngũ Khinh Nhu từ từ bưng chén trà trước mặt lên, nhẹ nhàng thổi lá trà trên mặt nước, nói khẽ: "Âm Vô Pháp đã xảy ra chuyện gì?"
Trên mặt mấy người Hàn Bố Sở liền lộ ra thần sắc bội phục, Đệ Ngũ Khinh Nhu không biết chuyện gì đã xảy ra, chẳng qua chỉ nhìn mặt bọn họ để phỏng đoán đã liền biết rõ Âm Vô Pháp đã xảy ra chuyện. Cảm giác nhạy bén lẫn năng lực suy đoán này vô cùng hiếm người có được.
"Tin tức truyền tới, Âm Vô Pháp thân bị trọng thương, tính mạng nguy kịch." Cảnh Mộng Hồn hít một hơi dài, sắc mặt trở nên trầm trọng, nói: "Hắn quyết chiến cùng Sở Diêm Vương một hồi, lưỡng bại câu thương!"
Mà Đệ Ngũ khinh Nhu cũng cau mày. Toan tính muốn cài bẫy Sở Diêm Vương lúc ban đầu giờ phút này có phần dao động. Dù sao, Âm Vô Pháp bị thương, hơn nữa lại trong trong chiến đấu chính diện. Chuyện này tuyệt đối không giả được!
Tại sao lại xuất hiện tình huống này?
Đệ Ngũ Khinh Nhu cảm thấy lần đầu tiên đầu óc mình hơi rối loạn. Nghe ba vị thuộc hạ đắc lực kia bát nháo ầm ĩ trước mặt mình mà trong lòng đang không ngừng tự hỏi. Hắn muốn giải quyết mớ bòng bong này.
"Tướng gia, mặc kệ cái tên Sở Diêm Vương kia như thế nào! Bây giờ Tam đệ đang rất cần viện trợ, nhất định phải lập tức phái người đi cứu Tam đệ về. Hắn thụ thương nặng như vậy, nếu không cứu kịp thì chỉ sợ…" Cảnh Mộng Hồn trầm tư.
Lời này của Cảnh Mộng Hồn khiến ánh mắt của Đệ Ngũ Khinh Nhu trở nên sáng ngời, nói: "Đúng vậy, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật!"
Tai nghe là giả mắt thấy mới là thật! Cao Thăng và ba người đều là cảm thấy rối tinh rối mù chả hiệu quái gì.
"Ba người các ngươi sắp xếp kế hoạch rồi hả?" Đệ Ngũ Khinh Nhu khôi phục thần sắc trầm ổn.
"Vâng!" Cao Thăng sớm dã chuẩn bị một kế hoạch rất tốt, đưa tới cho Đệ Ngũ Khinh Nhu.
"Ừ, dựa theo cái này tiến hành kế hoạch thứ hai đi!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn thoáng qua kế hoạch, nhanh chóng hạ quyết định: "Những người này ngàn vạn lần phải cẩn thận! Thứ nhất, phải cứu được Số Một. Thứ hai, cứu được Âm Vương tọa và phải đưa Âm Vô bình an vô sự về tới Đại Triệu. Thứ ba, xác định tin tức của Sở Diêm Vương!"
"Chuyện thứ nhất và thứ hai cũng không khó, khó khăn là chuyện cuối cùng!" Đệ Ngũ Khinh Nhu tiếp: "Tạm thời, bất luận tên Vương cấp cao thủ bị thương kia có phải Sở Diêm Vương hay không nhưng dù sao hắn cũng đã bị trọng thương. Có thể nói trong Thiết Vân không còn cao thủ. Chỉ cần cẩn thận một chút, hoàn thành mấy việc này hẳn cũng không khó."
Nói xong, Đệ Ngũ Khinh Nhu ngửa mặt lên trời gằn giọng: "Mặc kệ là ai! Việc quan trọng nhất lúc này đây chính là nghĩ cách cứu người. Còn về phần Sở Diêm Vương, nếu không thể xác định được tin tức, vậy cũng không cần ra tay." Hắn lạnh lùng hừ một tiếng rồi tiếp: "Loại tình huống này, nếu bị Sở Diêm Vương hoặc Thiết Bổ Thiên lợi dụng thì như vậy, nếu các ngươi cứ làm việc đơn giản kiểu này, khả năng sẽ khiến cho Kim Mã Kỵ Sĩ Đường chúng ta rước lấy một đối thủ mạnh mẽ không thể lường được!"