Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1499 : quyết đấu đỉnh phong
Ngày đăng: 03:09 22/04/20
Tiêu Thần Vũ tiến vào lãnh địa Dạ gia.
Dạ Trầm Trầm đã sớm chờ sẵn trên đường. Hai lão bằng hữu mới chia tay không tới nửa tháng, lại một lần nữa gặp mặt. Nhưng cảm giác lại quái dị giống như cả thế giới đã thay đổi vậy.
Dạ Trầm Trầm khoanh tay đứng trong rừng cây bên cổ đạo, Tiêu Thần Vũ lặng im ngồi trong xe.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau. Thật lâu sau, Dạ Trầm Trầm không nói một lời, thân hình chợt lóe, bỗng nhiên biến mất.
Tiêu Thần Vũ nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Đi!"
Lão hữu vạn năm gặp nhau trên đường, nhưng đến một câu cũng không nói! Ngay cả truyền âm cũng không có!
Cứ như vậy nhìn nhau một hồi, hai người đã hiểu được ý tứ của nhau.
Dạ Trầm Trầm quay lại Dạ gia, Tiêu Thần Vũ tiếp tục lên đường, hết thảy đều an tĩnh.
Dạ Trầm Trầm lần này tới, vốn là để khuyên Tiêu Thần Vũ trở về, nhưng liếc mắt một cái đã cảm nhận được quyết tâm vạn chết không quay lại của Tiêu Thần Vũ, mặc kệ nói gì cũng đều dư thừa thôi.
Mà lúc này, trong Tây Bắc ngập tràn gió tuyết, một cuộc chiến đấu đang lặng lẽ triển khai.
Pháp Tôn đứng trên đỉnh tuyết nhai, một bộ hắc bào theo gió tung bay, mái tóc xõa tung mặc kệ gió cuốn. Ánh mắt đang trầm tư, bình thản, pha lẫn một chút lăng lệ.
Hắn có thể cảm nhận được khí tức lăng lệ phía sau lưng đang càng ngày càng tới gần.
Kể từ hôm vì trợ giúp Đệ Ngũ Khinh Nhu mà thoáng tiết lộ một chút thần thức của mình, Pháp Tôn đã biết mình bị người theo dõi. Hơn nữa hắn cũng biết người này là ai.
Vũ Tuyệt Thành!
Pháp Tôn chỉ có tránh né!
Cho dù đồng thời chống lại phu phụ Phong Nguyệt, Pháp Tôn cũng có nắm chắc đánh bại. Nhưng chống lại người này, Pháp Tôn lại không nắm chắc chút nào.
Một đuổi một trốn, hai người chơi trò trốn tìm đã gần một tháng rồi.
Xé xác hắn!
Ta bình sinh quý trọng nhất, chính là tình nghĩa huynh đệ. Huynh đệ năm đó, mỗi người đều hiển hiện trong lòng ta rõ ràng như khi còn sống. Mỗi một chuyện bọn họ làm cho ta, ta đều ghi tạc trong lòng!
Bất cứ người nào, từ tướng mạo, dáng người, thói quen, gia cảnh, sở thích, kể cả những câu nói cửa miệng, đều như còn hiện rõ mồn một trước mắt!
Đây là trân bảo của ta!
Cũng là cây cột tinh thần của ta!
Huynh đệ của ta!
Hiện giờ, ngươi dám vũ nhục tình cảm của cửu kiếp, vũ nhục, tình nghĩa huynh đệ của cửu kiếp! Cho dù ngươi đang vũ nhục những người không liên quan tới ta, nhưng tình cảm huynh đệ của bọn họ, cùng thứ ta coi trọng nhất, đều giống nhau!
Phản đồ không có tư cách vũ nhục tình cảm này!
Những lời này đều hiện lên trong lòng Vũ Tuyệt Thành. Nhưng hắn không nói,ra, dù chỉ một chữ. Hắn cảm giác, nếu như nói ra miệng, để lọt vào tai đối phương, chính là vũ nhục những lời này!
Một cỗ khí thế cuồng bá, cuồn cuộn tràn ra, mang theo cơn cuồng nộ như muốn chấn nứt thanh thiên, mang theo sát khí kinh thiên động địa, giống như thủy triều ập tới Pháp Tôn!
Pháp Tôn cười lạnh hắc hắc: "Vũ Tuyệt Thành, ngươi cho rằng, ngươi còn có thể thoải mái trị ta sao?" Hai tay giang rộng, hắc bào khẽ phiêu động, một cỗ khí khó nói nên lời, mang theo một loại tà ác đường hoang, mạnh mẽ trào ra.
Rõ ràng là tà ác, nhưng lại khiến người ta có một cảm giác đường hoàng!
Con ngươi Vũ Tuyệt Thành co rụt lại, cũng không nói một lời, từng bước tiến lên phía trước.
Hắn bước ra bước chân đầu tiên, toàn bộ không gian đều khẽ chấn động. Bước thú hai, cả ngọn núi dưới chân đều lay động. Bước thứ ba, phạm vi ngàn dặm đều cùng chấn động!
Toàn bộ không gian, tràn đầy khí tức cuồng bạo cùng sát khí khiến người ta hít thở không thông!
Hắn là người vô cùng kiêu ngạo, nếu quyết định đối phương không xứng, không đáng để mình nói chuyện, vậy thì cho tới lúc kết thúc chiến đấu, hắn cũng không mở miệng!
Mái tóc Pháp Tôn bay múa trong gió tuyết, giống như một bầy hắc xà quỷ dị đang không ngừng vặn vẹo trong không trung.