Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1511 : Món quà Thiên Cơ tặng Khinh Nhu
Ngày đăng: 03:09 22/04/20
Nếu như lúc này vẫn tiếp tục truy sát, liều mạng bị đá tảng đập vài phát, đám chí tôn da dày thịt béo vẫn có thể vượt qua được.
Nhưng cái tư vị đó thật không dễ chịu gì, hơn nữa người có thể vượt qua cũng không nhiều lắm. nếu như đối phương thật có mai phục, những người này chỉ sợ cũng không lạc quan được.
Cho nên Dạ Tiêu Diêu và Tiêu Tránh Ngôn tuy nghe thấy tiếng kêu của Đệ Ngũ Khinh Nhu, nhưng vẫn không hẹn mà cùng chậm lại một nhịp. Ngay cả hai người bọn họ cùng dừng bước, những người khác đương nhiên cũng dừng lại.
Chỉ là chập một nhịp này, toàn bộ ngọn núi đã đổ sụp xuống. Bụi tuyết bay lên mù trời, xông tận lên cao mấy trăm trượng! Ẩn ước có thể nhìn thấy Lệ Hùng Đồ phía trước bị đá tảng bình bịch giáng vào người, vừa ôm đầu vừa chạy như điên.
Đội ngũ của Lệ gia hoàn toàn bị ngăn cách phía sau đống đất đá, căn bản không nhìn thấy nữa rồi.
Tiêu Tránh Ngôn cùng Dạ Tiêu Diêu đều rống lớn một tiếng. Hai người bốn cánh tay cùng giơ lên, hắc một tiếng, hai đôi bàn tay khỏng lồ oanh kích thẳng về phía trước.
Hai vị bát phẩm chí tôn liên thủ, uy thế quả nhiên kinh thiên động địa!
Thanh âm cấp thiết của Đệ Ngũ Khinh Nhu truyền tới: "Đừng đẩy về phía trước! Nhắm lên trời mà đẩy!"
Khi tiếng quát vội vàng của Đệ Ngũ Khinh Nhu truyền tới, Dạ Tiêu Diêu Tiêu Tránh Ngôn hai người bốn bàn tay khổng lồ đã thành hình, ầm một tiếng vỗ ra, muốn thu cũng không kịp nữa rồi.
Chỉ thấy toàn bộ núi đất đá khổng lồ bị hai người nâng lên giống như cột chống trời, dùng một tốc độ còn nhanh hơn cả lúc rơi xuống, ầm ầm bay thẳng về phía đối diện.
Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một tiếng, dừng bước.
Xong rồi.
Nếu như không có việc này, trong tình huống tầm nhìn trống trải, một vị cửu phẩm chí tôn truy tung còn có thể không mất dấu đối phương. Nhưng hiện giờ, hoàn toàn vô vọng rồi.
"Bọn hắn làm vậy hẳn là đối sách tốt nhất rồi mà?" Một vị ảnh tử bên cạnh nghi hoặc hỏi.
Đệ Ngũ Khinh Nhu dậm chân thở dài: "Biện pháp ngu xuẩn nhất mới đúng. Chút đất đá đó làm sao giáng chết được chí tôn? Mà khi chúng rơi xuống đất, sơn lay địa rung bụi tuyết ngàn dặm, đến lúc đó muốn tìm được tung tích đối phương, còn khó hơn cả lên trời rồi."
"Nếu như là nâng lên trên, đám người chúng ta còn có thể xuyên qua dưới đất đá. Đến lúc đó tầm nhìn trống trải, trở ngại duy nhất chính là bụi tuyết do đối phương tạo ra. Nhưng đó ngược lại chính là mục tiêu của chúng ta. Cho dù đối phương chia ra, chỉ cần chúng ta đuổi theo một đạo, ít nhất cũng có thể tiêu diệt một phần ba, khiến cho bọn hắn thực lực đại tổn. Nhưng hiện tại tình huống như vậy, chỉ có thể tạm thời buông tha, tùy cơ hành sự."
Trong lòng Đệ Ngũ Khinh Nhu ít nhiều có chút buồn bực. Hắn không thể tưởng được, Mạc Thiên Cơ không ngờ không cho mình cơ hội giao phong chính diện, cứ như vậy một kích rồi thoát đi.
"Trong đời này, đây chính là lễ vật trân quý nhất ta nhận được!" Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ cười: "Độc nhất vô nhị!" Text được lấy tại Truyện FULL
"Cái này... Đệ Ngũ tổng chỉ huy, ngươi vừa mới nói... Giống thật, chúng ta đã hiểu rồi. Nhưng đằng sau ngươi lại nói thật lợi hại, thật tự tin, thật thú vị, hay cho định lực... là có ý gì? Là chỉ đối phương sao? Người điêu khắc... cái này? Quân sư thiên tài của Lệ gia hiện tại, cứu kiếp trí nang?"
Dạ Tiêu Diêu có chút gian nan hỏi.
"Không sai." Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên cười, ánh mắt vẫn nhìn bức điêu khắc, tựa hồ yêu thích không nỡ buông tay, mỗi một đường vân đều muốn ghi nhớ.
"Thật lợi hại, là nói người này chưa từng gặp ta, không ngờ lại có thể dựa vào bức tượng này, biểu lộ tất cả thần vận của ta."
"Hay cho định lực, là nói đối phương điêu khắc thứ này, chỉ dùng thời gian rất ngắn, hơn nữa là hoàn thành trong chiến đấu. Điêu khắc tinh tế thế này, lại trong hoàn cảnh chí tôn chiến đấu, nếu không có định lực núi lớn sập trước mắt mà mặt không đổi sắc, tuyệt đối không thể!"
"Thật tự tin, là nói, khi hắn điêu khắc, chiến đấu đã bắt đầu rồi. Tất cả đều là hắn chỉ huy, nhưng hắn lại không quan tâm chút nào, hiển nhiên là tự tin vào tất cả dự đoán của hắn."
"Thật thú vị... ha ha...."Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn bức điêu khắc này, khẽ nở nụ cười nhàn nhạt: "Nếu như ta không phỏng đoán sai, cổ cái đầu người này, là bị người ta chặt đứt! Một kiếm chém đầu!"
Nói xong liền cầm lấy bức điêu khắc, cũng không thèm nhìn tới, lật cái cổ lên.
Phẳng lỳ như đao chém!
Mọi người hít một hơi lạnh.
Ở ngay cạnh chiến trường có mấy ngàn chí tôn chiến đấu, lại có thể chuyên tâm điêu khắc ra thần vận của một địch nhân chưa từng gặp qua, khiến tất cả mọi người thừa nhận không thể phản bác!
Đây là hạng người gì?
Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười, phất tay áo một cái, bông tuyết bám trên tuyết trụ bay đi, lộ ra bề mặt nguyên bản.
Phía trên, mấy hàng chữ như rồng bay phượng mía.
"Đệ Ngũ Khinh Nhu, ta khắc tượng có giống ngươi không?"