Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 152 : Đem tới tận cửa cho lừa

Ngày đăng: 02:57 22/04/20


Ô Thiến Thiến cong cớn khệ nệ ôm chiếc rương đi ra ngoài, bỏ lại hai người một tung một hứng ở trong phòng. Sở Ngự Tọa ân cần mời mọc Hắc Ma Đao Vương ngồi xuống, sau đó gã tự mình cầm ấm rót một ly trà nóng đưa qua, thân mật nói: "Tiền bối hôm nay thật rảnh rỗi nha, lại có thời gian đến thăm chỗ của vãn bối. Ha ha, vãn bối thật sự vì được ngài sủng ái mà sợ nha!! "



Sở Ngự Tọa sau khi xấu hổ xong dường như thi hứng của hắn bỗng nhiên bộc phát, bừng bừng làm một bài thơ bộ dạng như văn nhân nhã sĩ chính hiệu. Khi thấy Đao Vương giật mình, hai mắt trừng to nhìn mình thì Sở Ngự Tọa mới dừng lại, không khỏi ho khan vài tiếng hỏi: "Ý trong bài thơ này là tiền bối nếu đã tới thì chắc cũng không ngại uống một chén trà chứ?"



"Ta... ta hiểu!" Đao Vương lúc này tức giận gần như muốn phát điên. Ngươi cho là lão tử là thằng thất học hả?



Trình độ vô sỉ của thằng này đúng là không phải là vô sỉ bình thường rồi! Lúc nãy còn quạt gió than trời nóng, bây giờ lại muốn trời đổ tuyết...



Mà cái thứ này cũng được gọi là thơ à? Đúng là đến rắm chó còn không bằng…



Từ lúc tiến vào đây, Đao Vương đã chuyển từ trạng thái kinh ngạc sau đó sang khinh bỉ, bây giờ thì lão gần như sắp phát điên…Đao Vương tay nâng chén trà, cũng chẳng cần quan tâm là có ngon hay không liền nốc một hớp lớn. Nhất thời hắn bị Sở Dương xoay đến quên mất cả mục đích mà mình đến đây…



"Tiền bối xem, trà này đúng là trà ngon a… Trà này được hái ở trên đỉnh Ô Sơn. Ngay khi hái xong, hai mươi tám vị thiếu nữ khi ở trong mây mù mờ ảo sẽ dùng chiếc lưỡi thơm tho của mình ngậm lại rồi ủ trong bầu ngực sữa. Từ đầu tới cuối không hề nhiễm một hạt bụi trần nha! Thế nên nó được gọi là "Trà thiếu nữ Ô Sơn" đó!" Đại thi nhân Sở Ngự Tọa của chúng ta vẫn đắc ý rung đùi, hưng phấn bừng bừng ba hoa liên hồi: "Điều hay nhất chính là trà này không phải của tôi nha!!"



"Không phải của ngươi?" Đao Vương vừa sực nhớ mục đích đến đây lại bị hắn làm cho quên mất.



"Đúng vậy nha!" Sở Diêm Vương cười đắc ý, khẽ nhích lại bỏ nhỏ: "Lần trước nha, khi tôi đến thư phòng của Thái tử điện hạ thì mũi ngửi được mùi hương trà này. Lúc đi ra ngoài tôi thấy một hộp trà cất ở trên giá sách, nên tôi liền… hắc… hắc…" Hai mắt của Sở Ngự Tọa dáo dác nhìn chung quanh, tay vươn ra làm động tác "hãy giữ bí mật cho mình với!", đôi mắt thì láo liên lại nói nhỏ: "Liền thuận tay dắt dê luôn một thể…"



"Ặc… ặc…" Hắc Ma Đao Vương trừng mắt, líu luỡi nhìn vị Sở Diêm Vương này, trên trán lão liền nổi lên ba đạo sợi chỉ đen.



"Cho nên trà này rất khó có được đó! Là tiền bối đến tôi mới lấy ra chứ nếu là người bình thường thì còn lâu nhá!" Sở Ngự Tọa lại thân thiết bảo: "Tiền bối, ngài uống xong có phải đã cảm thấy một luồng hương thơm mát của núi sông, của đại địa thanh tú, của mây mù mờ ảo, hương thơm của thiên địa... Đương nhiên là, khặc khặc… còn có phong vị thanh thuần tự nhiên của thiếu nữ, còn mang theo một chút…. khặc khặc… mùi sữa nữa không?"



"À… đa tạ thịnh tình của đại nhân!" Nhìn một gã mang một chiếc mặt nạ dữ tợn đang phát ra tiếng cười dâm đãng làm sởn hết gai ốc, vị Vương tọa Đao Vương đại nhân đột nhiên lắp bắp, mông đít tê nóng như đang ngồi trên đống lửa vậy. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn



Ngay cả khi lão phu đối mặt với gia chủ thì ta cũng chưa bao giờ phải khẩn trương như thế này mà! Cái thằng đang ở trước mắt mình rõ ràng là một tên dâm tặc "già không bỏ, nhỏ không tha, nam nữ đều thịt tất" rồi!


"Kỳ ngộ? Mạo hiểm?" Gã Đao Vương vuốt vuốt râu mép, đôi mắt lập lòe.



Hôm nay hắn đến đây, ban đầu chỉ là muốn tìm kiếm sự trợ giúp, làm gì muốn cấp cho đối phương cái kỳ ngộ gì? Nhưng vào lúc này nghe Sở Dương nói, hắn mới thực sự minh bạch. Đối với Thiết Vân mà nói, việc trợ giúp mình đối phó với Mạc thị gia tộc đúng là một sự mạo hiểm vô cùng lớn. Xem ra mình không đưa ra một cái giá lớn thì không được rồi!"



"Ai..." Trong khi Đao vương đang trầm tư, Sở Dương ngồi đối diện lại thở dài một tiếng: "Kiếm Vương tiền bối đối với Sở mỗ cũng có phần coi trọng.



Ngày ấy, lúc Kiếm Vương tiền bối sắp đi có nói với ta một câu, đến tận bây giờ nó vẫn còn văng vẳng trong lòng tôi. Một vị trưởng lão nhân hậu như thế đột nhiên lại bị tiểu nhân hèn hạ ám toán, thật sự khiến cho Sở mỗ tôi vô cùng đau đớn!"



Đao Vương ho khan hai tiếng, nét mặt già nua có chút hồng hồng.



Một người giết người không chớp mắt, rút gân không nhíu mày như Kiếm Vương vậy mà ở trong mắt gã Sở Ngự Tọa này lại là một vị "trưởng lão nhân hậu" ư? Lời... lời này mà cũng nói được sao?



"Người có thể đối đầu với gia tộc tiền bối lẽ tất nhiên cũng có chỗ dựa hùng hậu..." Sở Dương thở ngắn than dài, úp úp mở mở. Ánh mắt khi nhìn Đao Vương cũng có chút ít nóng bỏng.



Loại ánh mắt này mãnh liệt ám chỉ Đao vương rằng: Tuy tôi không phải không thể làm... nhưng làm thì... thì phải có chỗ tốt cho tôi mới được nha! Giờ thì tôi xem các người có thể ra cái giá đả động tôi hay không nào!



"Ngươi nói đi, phải thế nào thì mới đồng ý tìm người kia cho ta?" Đao vương thì thào đáp.



Hỏi xong, lão liền một hơi uống hết cả tách trà. Đem cả chén "Trà thiếu nữ Ô Sơn" khi nãy được gã Sở Diêm Vương thổi đến tận trời, nhai vài cái liền nuốt xuống. Thật sự là hắn không cảm thấy cái quái gì.



Làm quéo gì có hương vị của chiếc lưỡi thơm tho cùng với bộ ngực sữa của thiếu nữ chứ!



---o0o---