Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1530 : Tinh quái cường hãn

Ngày đăng: 03:10 22/04/20


Theo một tiếng rống lớn của Úy công tử.



Toàn bộ núi rừng tựa hồ đang lay động, vô số khí lưu lục sắc điên cuồng tràn tới, tụ tập vào chính giữa chiến trường. Úy công tử khai thanh thổ khí, kình thôn hải hấp, vừa điên cuồng chiến đấu vừa dùng thân thể chống cự công kích, vừa hấp thu vô số tinh linh chi khí khôi phục thân thể.



Mỗi thời mỗi khắc đều bị thương, mỗi thời mỗi khắc đều đang khôi phục.



Ầm ầm ầm....



Miêu Chấn Đông cố lấy một hơi, đón đỡ mười bảy chưởng công kích. Úy công tử đã bị phản chấn cho huyết khí nhộn nhạo, máu tươi từ trong miệng không ngừng chảy ra. Chưởng lực binh khí của đám chí tôn xung quanh không ngừng giáng xuống người hắn, nhưng hắn vẫn không hề cố kỵ.



Đánh bừa một lúc, một hơi là Miêu Chấn Đông vừa cố lấy đã hao hết, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, trên mặt tràn ngập một màu sắc tím tái, hét thảm một tiếng, toàn bộ cánh tay phải gãy lìa, trong miệng phun ra huyết vụ đỏ tươi. Toàn bộ thân hình kéo lê trên mặt đất tạo thành một cái rãnh thật sâu, oanh một tiếng bay ra ngoài.



Mãi đến khi sau lưng phanh một tiếng, đập vào một gốc đại thụ, thế đi mới ngưng hẳn. Nhưng Miêu Chấn Đông còn chưa kịp phục hồi tinh thần, rễ của cây đại thụ này không ngờ đột nhiên từ dưới mặt đất phóng lên, cộng thêm cả dây leo bên cạnh, trói chặt lấy hắn giống bánh tét.



Miêu Chấn Đông rống lớn một tiếng, trên người phát ra một thứ rừng rực gần như chẳng khác nào hỏa diễm đang bốc cháy. Tất cả rễ cây và dây leo xung quanh, nhoáng cái đều bị đốt thành tro tàn.



Úy công tử còn đang định tiếp tục truy kích, cuốn lấy Miêu Chấn Đông, nhưng tiếng gió lăng lệ đã vang lên sau lưng, cùng với tiếng gầm thét giận dữ: "Nghiệt súc! Chết đi!"



Nhị cung phụng rốt cuộc cũng giết tới. Lần này, hắn đã toàn lực xuất thủ, không tiếp tục cố kỵ nữa. Cố kỵ nữa, phỏng chừng cũng có kết cục giống như đại cung phụng Miêu Chấn Đông thôi. Dù sao với thực lực mạnh mẽ như Úy công tử, lại điên cuồng lấy mạng đổi mạng, sức uy hiếp quả thực là đáng sợ.



Úy công tử thấy nhị cung phụng thế tới hung hãn, cũng không tiếp chiêu, xoay người một cái, lộn nhào một cái, lăng không bay lên, ở giữa không trung, thân hình khẽ lay động một cách quỷ dị, nhoáng một cái đã xuất hiện trên cành một cây đại thụ. Lục quang chợt lóe, cành lá trên không trong phút chốc đã sinh trưởng rậm rạp, che phủ toàn bộ không gian trên đỉnh đầu mọi người.



Nhị cung phụng hét lớn một tiếng, đánh ra một chưởng, trăm trượng khoảng không lập tức quang đãng. Nhưng tung tích Úy công tử đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một tiếng cười khàn khàn truyền đến: "Chờ chết đi! Đám hỗn đản!"



Mọi người gần như cùng lao vụt lên ngọn cây, phóng mắt nhìn quanh, nhưng xung quanh đã không còn thân ảnh lục y kia.
Nhị cung phụng gật đầu: "Đại ca nói có lý, là ta không nghĩ thấu đáo!"



đại cung phụng cười ha hả: "Nhị đệ, thả lỏng đi... Có lẽ là ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Chờ đến khi chúng ta tóm được bảo bối này, chúng ta có thể thu được rất nhiều lợi ích đó. Ha ha ha, nghĩ thoáng một chút đi!"



,,,



Úy công tử mang theo thương thế trầm trọng, cấp tốc trốn vào rừng rậm, chớp mắt đã chạy một mạch không dưới mấy trăm dặm, lúc này mới an tâm kiểm tra lại thương thế trên người. Không kìm được nhe răng nhếch miệng.



Con mẹ nó, thật sự là ức chết thôi.



Thật sự là chưa từng thấy qua, cũng chưa từng gặp phải chiếm đấu vớ vẩn như thế. Thậm chí cho tới bây giờ, Úy công tử còn không biết đám gia hỏa biến thái này muốn gì? Rốt cuộc thuộc thế lực nào?



Cứ như vậy binh binh bốp bốp đánh nhau tới sống đi chết lại.



Lại nhìn thương thế trên người, Úy công tử miệng co giật, đau quá.



Thật ác độc mà.



Vừa rồi mới chiến đấu trong chốc lát như vậy, mình một lòng một dạ chỉ lo đuổi giết tên đại cung phụng biến thái kia, hoàn toàn mặc kệ công kích khác. Bây giờ kiểm tra lại, thật sự là nhìn đã ghê người, vừa rồi không đánh rơi cái mạng nhỏ đã là may mắn lắm rồi.



Chừng hơn ba trăm chưởng, hơn một trăm cước, bảy tám chục chỉ, còn có hơn mười đao hai mươi kiếm, tin tưởng, trăm chưởng triển thân và thiên đao vạn quả trong truyền thuyết cũng chỉ đến thế này mà thôi.



Nếu không phải mình dẫn động lực lượng sinh linh liên tục khôi phục, chỉ sợ mình bây giờ đã sớm gục xuống rồi.