Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1578 : Cửu kiếp huynh đệ, mỗi người một vẻ!
Ngày đăng: 03:10 22/04/20
Cả đám không nhịn được trừng mắt, dỏng lỗ tai lên, muốn nghe một chút, Cửu Kiếp kiếm chủ đại nhân trong truyền thuyết sẽ nói cái gì.
Chỉ nghe thấy một thanh âm nhàn nhạt, siêu nhiên, hờ hững, lãnh đạm, chậm rãi nói: "Tiêu Thần Vũ, người già nên tu tâm dưỡng tĩnh, bảo dưỡng tuổi già. Giống như ngươi, từng đấy tuổi rồi, nóng nảy cũng không hay lắm đâu. Không tốt cho tu dưỡng, không tốt cho tim, không tốt cho phổi, không tốt cho thận, không tốt cho gan..."
Cho dù với định lực và tu dưỡng của Tiêu Thần Vũ, sau khi nghe xong một hồi, thân hình không ngờ không nhịn được thoáng lảo đảo trên không trung.
Các vị chí tôn đằng sau hắn, trước mắt đồng loạt tối sầm.
Đây, chính là Cửu Kiếp kiếm chủ nói sao?
Thật sự là lời Cửu Kiếp kiếm chủ nói ra sao?
Cái này... cái này thật quá chấn động rồi! Không phải là bị nội dung khiến cho chấn động sợ hãi, mà là... nhảm nhí tới mức khiến người ta rung động đó! Càng khiến người ta rung động là ở chỗ: Nói nhảm như vậy không ngờ còn ra vẻ trang nghiêm túc mục, hờ hững cao ngạo như thế, thanh âm lãnh đạm cô tuyệt như thế!
Cái này đúng là một loại cảnh giới rồi!
"Ha ha... Mọi người rất muốn nhìn thấy ta sao? Được, ta đi ra...." Tiếng cười nhàn nhạt vang lên.
Mọi người ngừng hô hấp, chờ đợi truyền kỳ hiện thân.
"Ha ha ha... Ta đi ra thật này...." Tiến cười nhàn nhạt lại vang lên.
Trên trán mọi người nổi lên gân xanh, truyền kỳ là như vậy sao.... Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
"Ha ha ha... Ta đi ra thật của thật này...." Thanh âm lại nghiêm túc nhàn nhạt vang lên...
Con mẹ nó, đây là truyền kỳ hay là lừa đảo?!
"Phốc..."
Mọi người ngừng một hơi thở chờ hắn xuất hiện, kết quả là con hàng này liên tục "đi ra" ba lần, người vẫn chẳng thấy đâu, mọi người chỉ cảm thấy một hơi nén trong ngực rốt cuộc không nhịn được nữa, đều thở mạnh ra.
Mọi người quay sang nhìn nhau, Cửu Kiếp kiếm chủ gần như được toàn bộ Cửu Trọng Thiên coi là thần linh, không ngờ, không ngờ lại... bựa như thế?
Tiêu Thần Vũ cười lạnh: "Với độ tuổi của ngươi, có thành tựu như thế, có thể nói là cổ kim chưa từng có. Nhưng chỉ bằng mà một mình ngươi, vẫn không phải đối thủ của ta!"
Một thanh âm thực nghiêm túc vang lên: "Cẩu đại di! Ta fuk, lão hàng kia thật kiêu con mẹ nó ngạo. Chém gió mát vãi ra. Ta thật sự không nghe nổi nữa! Cũng thật không nhìn nổi nữa... Oa nha nha nha cẩu đại di! Cẩu đại di!"
Một tràng chửi thề liên tọi, lưu manh tục tĩu, không có nửa điểm trang trọng, đột nhiên lại dùng một giọng điều cực kỳ nghiêm túc nói ra. Mọi người chỉ cảm thấy cực kỳ choáng váng, thật sự quá khó tiếp nhận rồi.
Chỉ thấy một thanh niên bạch bào vênh mặt hếch mũi, lại còn chắp hai tay sau lưng, vô cùng kiêu ngạo xuất hiện trên không trung. Bộ dáng quả thật giống như muốn nói "Thiên lão đại, ta lão nhị", rất muốn ăn đòn.
Chỉ thấy hắn nhảy tới trước mặt Đổng Vô Thương, sau đó xoay người nhìn Tiêu Thần Vũ, tiến lên trước một bước, đưa tay chỉ vào mũi mình, nói: "Lão gia hỏa kia, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, lão tử tên Kỷ Mặc! Đệ đệ sâu kiến của ngươi chính là ta di chết! Ta còn lo lắng hắn ở dưới đó cô đơn, muốn mời ngươi đi bồi tiếp hắn, để huynh đệ các ngươi đoàn tụ dưới hoàn toàn, tránh khỏi cô đơn."
Sau khi Kỷ nhị gia thoát thai hoán cốt, niềm tin liền bạo tăng vô hạn. Giờ phút này đối diện với chí tôn cửu phẩm, không ngờ cũng dám giáp mặt khiêu chiến, càng đáng giận ở chỗ, còn bắt chước bộ dáng Tiêu Thần Vũ vừa rồi, thật là kiêu ngạo tới cực điểm.
Sắc mặt Tiêu Thần Vũ lập tức tối sầm, còn chưa kịp đáp lời, đột nhiên một tiếng sói tru chấn động trời cao, vang vọng cửu thiên, uy vũ tuyệt luân!
"Ngao ô... ngao ô....!"
Theo tiếng sói tru, một đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện, lộn nhào mười bảy mười tám lần trên không, sao đó mới ôm lấy bả vai Kỷ Mặc, cười ha ha, cực kỳ đắc ý, bộ dáng rất muốn ăn đòn, cả người ưỡn ẹo, khiến cho người ta vừa thấy đã hận không thể đem thiết côn nung đỏ, nhét vào lỗ đít hắn.
Chỉ nghe hắn cười ha ha: "Náo nhiệt thế này, làm sao có thể được La Khắc Địch La nhị gia ta! Đám người các ngươi, không nhanh tham kiến La nhị gia ta, còn đợi đến khi nào nữa?"
"Ngao....." Một tiếng long ngâm chấn động vang lên, một bạch y nhân từ hư không bước ra, người tỏa kim quang rất khí thế, cười nói: "Ta là Ngạo Tà Vân!"
Ở bên cạnh hắn, đi theo một người. Người này còm nhom, tựa hồ sợ hãi tới co rúm cả người lại. Người này rụt đầu rụt cổ, thật có chút sợ hãi nói: "Ta là Nhuế Bất Thông... Ta, ta... chưa đánh nhau bao giờ..."
"Phanh một tiếng, một đóa hoa rực rỡ nở rộ giữa trời cao, tinh khiết, đẹp không sao tả xiết. Ở chính giữa đóa hoa, có một thanh niên bạch y phong độ bình thản, tuấn dật tiêu sái, tựa giống như nữ tử, chậm rãi gật đầu, chỉ đơn giản nói: "Tạ Đan Quỳnh!"
Tiêu Thần Vũ trợn mắt nói: "Còn thiếu hai người! Dứt khoát hiện thân cả đi. Để lão phu xem xem, đương đại cửu kiếp phong thái anh tư cỡ nào."
Một tiếng cười tao nhã vang lên: "Tiêu lão quá lời, chúng ta hình như đã gặp từ trước."
Đúng là Mạc Thiên Cơ!