Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1588 : Đồng vu quy tận
Ngày đăng: 03:10 22/04/20
Dư âm một câu vẫn còn chưa tắt, một chưởng kia đã đánh ra một lỗ thủng lớn trên tầng tuyết vốn chưa bị phá hủy. Tuyết đọng phía trước càng nhanh chóng bốc hơi thành một làn khói nhẹ, nham thạch nóng chảy mênh mông lập tức ồ ạt tràn xuống, càng không thể vãn hồi!
Vị chí tôn thất phẩm kia đứng mũi chịu sào, hoàn toàn không có hề phòng, căn bản còn chưa kịp hiểu được chuyện gì xảy ra, đã bị nham thạch nóng chảy đổ thẳng xuống đỉnh đầu, cả người lập tức đều bị nham thạch bao phủ. Chỉ kịp gào lên một tiếng đau đớn sợ hãi, cả người đã bốc cháy khét lẹt....
Xứng đáng với câu tai họa ngập đầu!
Hắn cũng vội vàng vận công, ý đồ giảm bớt thương thế, đối kháng nhiệt lượng bên ngoài nhưng lúc này đã hoàn toàn không làm nên chuyện gì. Hắn kêu thảm một tiếng, nhan thạch nóng nảy lại vừa vặn đổ thẳng vào miệng hắn, một làn khói đen bốc lên, cả người đã bốc hơi vô tung vô ảnh rồi.
Tất cả mọi người bên cạnh thấy tình thế không đúng, đã sớm chạy ra xa, hoảng sợ nhìn cảnh tượng khủng bố này. Cho dù hiện giờ đang nóng bức tới cực điểm, nhưng mỗi người đều cảm thấy chân tay lạnh ngắt, giống như rơi xuống động băng.
"Đây... đây là chuyện gì..." Một vị chí tôn kêu lên giống như khóc. Một vị chí tôn thất phẩm đó, nhoáng cái đã biến thành tro bụi. Mình có thể may mắn thoát được sao?!
Lão tử nào có bổn sự lớn như vậy....
Hiện giờ, màu sắc đỏ sậm trên đỉnh đầu càng lúc càng đậm. Lỗ hổng bên kia cũng dần dần mở rộng. Nham thạch nóng chảy rót vào không ngừng không nghỉ, mọi người muốn kháng cự cũng không có khả năng, chỉ có thể mù quang tìm nơi trốn tránh, nhưng trên mặt đất đã nhanh chóng hình thành một hải dương nham thạch nóng chảy rồi.
Hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục, cấp tốc khuếch trương.
Một mực né tránh, có thể tránh được bao lâu chứ? Có thể tránh tới cuối cùng sao?
Trong lòng mọi người dần dần tuyệt vọng.
Màu đỏ sậm trên đỉnh đầu rõ ràng tất cả đều là nham thạch nóng chảy, lại đưa mắt nhìn lên, không gian phạm vi mấy ngàn trượng, đều có màu sắc đỏ sậm như vậy.
Còn có thể trốn đi chỗ nào?
Nơi này là dưới mặt tuyết ngàn trượng đó!
"Cái này.... con mẹ nó, đây không phải là Tây Bắc sao? Đây không phải là trong tầng tuyết đọng sao?" Một vị chí tôn liên quân bi phẫn sợ hãi kêu lên: "Con mẹ nó, nham thạch nóng chảy ở đâu ra?... Đây không phải là hãm hại lão tử hay sao?"
"Ha ha ha ha... Một vị chí tôn còn sống sót của Lệ gia điên cuồng cười ha hả, nước mắt đều chảy ra: "Tốt! Tốt! Cửu đại gia tộc, uy phong lớn quá! Tiễu trừ Lệ gia, sát khí thật lớn! Ha ha ha... Còn không phải đồng vu quy tận với Lệ gia chúng ta, mọi người cùng nhau chết sạch! Các ngươi còn có thể thế nào? Ha ha ha,... thống khoái!"
"Các ngươi muốn hủy diệt gia viên của ta! Các ngươi muốn đoạn tuyệt tử tôn ta! Hôm nay các ngươi chết ở chỗ này... đương nhiên là trừng phạt đúng tội!" Hắn lớn tiếng rống to.
Mặc Lệ Nhi, Mạc Khinh Vũ, Sở Nhạc Nhi ba người đều trừng mắt khinh thường.
"Mạc Thiên Cơ này làm chuyện lớn như vậy mà không báo trước một tiếng!" Vũ Tuyệt Thành có chút bực mình: "Suýt nữa dọa sợ đồ đệ ta! Chờ lão phu quay lại, nhất định phải tìm hắn đòi nợ, không có phí tổn thất tinh thần, lão phu quyết không tha cho tiểu tử kia!"
Sở Dương cùng Đổng Vô Thương ngạc nhiên nhìn nhau.
Trong thời điểm nước sôi lửa bỏng như vậy là vị lão nhân gia này vẫn còn nhắc tới chuyện này. Chúng ta làm như không có việc gì, truyện trò vui vẻ, hiển nhiên cũng không thể so sánh được....
....
Ở một nơi khác.
"Thật là con bà nó! Tên hỗn trướng Mạc Thiên Cơ!" Kỷ Mặc phẫn nộ mắng to: "Nếu không phải Cố lão nhị muốn nơi này bí mật, đào thật sâu, mấy người chúng ta chẳng phải đều chìm chìm nổi nổi trong đó sao? Tổ sư nó, hại cha cũng chỉ đến thế mà thôi. Lão tử vẫn còn là xử nam đó...."
Ngạo Tà Vân nói: "Đừng con mẹ nó nữa, chúng ta bên này đủ may mắn rồi. Chìm chìm nổi nổi thì sao chứ, bất quá nếu như Nhuế Bất Thông ở bên trong... vậy đúng là khó coi, một con chim đã khó coi lắm rồi, nếu như lại còn biến thành một con chim hói đầu, không biết phải đối diện với liệt tổ liệt tông Phượng Hoàng tộc thế nào đây...."
Mọi người vốn đều trầm trọng, lúc này nghe vậy không khỏi đều cười ha hả.
Nếu như là bình thường, Nhuế Bất Thông cho dù trong lòng không để ý, trên mặt khẳng định vẫn không chịu thua, nhất định phải phản kích Ngạo Tà Vân thanh long gì gì đó. Nhưng lúc này, Nhuế Bất Thông đều một mực nhìn chằm chằm nham thạch nóng chảy phía xa, giống như đang suy nghĩ điều gì, tựa hồ không hề nghe thấy Ngạo Tà Vân châm chọc.
Mọi người đều có chút kinh ngạc.
Cái này không giống với tính cách Nhuế Bất Thông nha.
Nếu như là lúc trước, Ngạo Tà Vân vừa nói như vậy, khả năng lớn nhất chính là đánh nhau lộn tùng phèo lên rồi, thậm chí còn họa tới người xung quanh cũng nói không chừng.
Hôm nay thế nào lại an tĩnh như vậy? Chẳng lẽ thật tức giận rồi? Không thể nào nha?
Nhuế Bất Thông đột nhiên đứng dậy.
Tạ Đan Quỳnh cùng Cố Độc Hành đang hợp lực dùng huyền băng niêm phong cửa động cả kinh: "Ngươi đi đâu?"