Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1590 : Hoàng Tuyền đường xa, phiền quân đưa tiễn

Ngày đăng: 03:10 22/04/20


Lệ Xuân Ba hiên ngang đứng trên đỉnh núi, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt thâm thúy, tâm tư xa xôi, không biết là đang suy nghĩ điều gì.



Người Lệ gia từng đám nối đuôi nhau mà ra, lẳng lặng đứng phái sau hắn, trừ vạt áo phất động trong gió, không có bất cứ một điểm động tĩnh nào. Đội ngũ do người Lệ gia tạo thành càng ngày càng dài, nhân số cũng càng lúc càng nhiều, tất cả mọi người đều giữ im lặng, một mực lẳng lặng đứng đó, ngưng thần nhìn vùng đất nham thạch bên dưới.



Nơi đó trước kia từng là đồi núi, là bồn địa, còn có rất nhiều núi non chập chùng. Nhưng bây giờ, nó đã biến thành một vùng đất bằng phẳng, vô cùng bằng phẳng.



Có lẽ phải nói là một mộ địa!



Thương hải tang điền còn phải cần có vô số năm tháng tẩy lễ. Nhưng biến hóa nơi này lại chỉ diễn ra trong sớm tối mà thôi. Sinh mệnh vẫn còn tràn đầy sức sống hôm trước, hôm nay đã biến thành tro bụi.



Chỉ đơn giản như vậy.



Trên bầu trời vân còn vô số phong lôi chớp động, mưa đá gấp gáp không ngừng rơi xuống, càng ngày càng dày đặc. Thể tích băng đá cũng càng lúc càng lớn, về sau, thậm chí còn có băng đá lớn bằng nắm tay người thường hung hăng giáng xuống.



Vị trí mọi người đứng chính là phụ cận ngọn núi cao nhất, gần như là địa phương tiếp cận chân trời nhất, hoàn toàn không có không gian che đậy, băng đá cứ như vạy hung hăng giáng lên thân thể mọi người, nhưng tất cả mọi người, không một ai có động tác né tránh, thật hờ hững giống như băng đá đang nện nên người khác vậy.



Bi thương không gì bằng tâm tử. Đại bi trong lòng, đau thấu linh hồn, một chút đau đớn trên nhục thể có tính là gì.



"Ban đầu, nơi này cũng là băng thiên tuyết địa. Từ vạn năm trước, đệ tử Lệ gia vì bảo vệ vùng đất này mà sớm chết không biết bao nhiêu người. Lần này, cuộc chiến bảo vệ gia tộc, đầu tiên là tám ngàn người cam tâm chịu chết, cùng địch đồng vu quy tận, tiếp đó lại có một ngàn ba trăm người, đều chết ở nơi này!" ( sao mềnh nhớ chỉ có ba ngàn người tự sát nhỉ =.=")



"Lệ gia lần này xuất chinh, toàn bộ nhân số chín ngàn chín trăm hai mươi người, hiện giờ đã có chín ngàn ba trăm người, vĩnh viễn nằm lại nơi đây!"



"Bọn họ đều đi cả rồi! Hồn đi cửu tuyền, không thể gặp lại!"



Thanh âm Lệ Xuân Ba thực bình tĩnh, rất lạnh nhạt, tựa như đang kể lại một câu chuyện rất bình thường vậy.



Nhưng khi nói ra từng chữ, lại khiến cho tất cả mọi người hai mắt thoáng hồng, có rất nhiều người nấc nghẹn, ẩn ước có thể nghe thấy được.



"Có lẽ chưa chắc đã không còn cơ hội gặp lại, bọn họ chỉ là đi trước một bước, đi làm tiền trạm. Ngày mai, ngày mai chúng ta sẽ chết ở chỗ này! Không một ai ngoại lệ, nơi này còn lại hơn sáu trăm người, U Minh cùng đường, Hoàng Tuyền cùng đi."




Tiếng khóc, dấu hiệu không may mắn, vào giờ khắc này, tuyệt đối không cho phép bất cứ dấu hiệu bất tường nào xuất hiện.



Hi vọng có kỳ tích xuất hiện.



Hắc ám vô biên vô hạn lại một lần quân lâm đại địa.



Ngàn dặm trời quang lúc trước tạo ra cũng không duy trì được mấy ngày. Phía chần trời lại một lần nữa bị u ám bao phủ. Mưa đá ước chừng rơi đến nửa đêm về sáng, sau đó lại bị mặt đất nóng rực hòa tan thành nước, bốc hơi lên thành hơi nước, ngưng tụ thành sương mù, trắng xóa, buông xuống đại địa.



Tới sau nửa điểm, băng đá rơi trên mặt đất tuy không ngừng tan rã, nhưng có thể bốc lên thành sương mù đã giảm bớt rất nhiều rồi.



Đợi đến khi sắp sáng, mưa đá đã hoàn toàn đình chỉ, đại địa không hề quá nóng bức, trên mặt đất kết một tầng băng trong suốt, lấp lánh.



Toàn bộ vùng đất mấy ngàn dặm, đều đóng băng, trơn nhẵn, bóng loáng như gương.



Sáng sớm.



Khi một tia ánh sáng đầu tiên xuất hiện, khắp băng nguyên, bởi vì nắng sớm mà vô hạn côi lệ, đẹp không sao tả xiết.



Lệ Xuân Ba ngửa mặt lên trời thét dài, thanh chấn ngàn dặm, lớn tiếng nói: "Tiêu nhị ca! Hoàng Tuyền đường xa, có thể tiễn tiểu đệ đoạn đường cuối cùng?"



Đối diện, thanh âm Tiêu Thần Vũ văng vẳng vọng tới: "Hôm nay huynh đệ lên đường, nhị ca đương nhiên phải tiễn."



Lệ Xuân Ba cười ha ha, nói: "Có nhị ca khảng khái bồi tiếp, tiểu đệ chết cũng không tiếc!"



Bạch bào phiêu động, đọt nhiên bay xuống phía dưới.



Tựa như một chiếc lá rụng phiêu linh, theo gió mà lên, theo gió mà xuống.