Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1596 : Tây Bắc quyết chiến (5)
Ngày đăng: 03:10 22/04/20
Hét thảm một tiếng, Lệ Tả toàn thân huyết nhục mơ hồ ngã xuống. Chỉ trong nháy mắt va chạm, không ngờ thân trúng trăm ngàn kiếm, gần như bị gọt thành khung xương, thật sự không có chút cơ hội tự bạo. Ngay sau đó, lại có mấy trăm đạo đao quang kiếm khí cùng giáng xuống, ngay cả hét thảm một tiếng cũng không kịp, Lệ Tả đã hóa thành hư vô!
Tam giác trận miễn cưỡng duy trì, trong phút chốc đã bị công phá!
"A Tả!" Lệ Hữu thê lương gầm thét, đột nhiên liều mạng xông ra ngoài.
Lệ Tả Lệ Hữu nguyên là huynh đệ sinh đôi, tính tình giống nhau, tu vi cũng tương đương, hơn vạn năm qua vẫn ở cùng với nhau, như hình với bóng, chưa từng tách rời. Nhưng giờ phút này, đột nhiên mất đi một người, Lệ Hữu chỉ thấy tâm tàn tro lạnh, ngay cả ánh mắt cũng đã mơ hồ.
Huynh đệ song sinh vạn năm, cùng nhau liên thủ, như có thần trợ. Ăn ý vô cùng, có một không hai thiên hạ. Nhưng nhược điểm cũng chính là ở nơi này: Chỉ cần chết một người, người còn lại đương nhiên sẽ lập tức suy sụp!
Chí tôn phe liên quân thấy Lệ Hữu vô ý thức đánh tới, trong mắt lóe lên thần sắc tàn khốc, bốn vị chí tôn bát phẩm hai vị chí tôn cửu phẩm cũng nhau nghênh đón Lệ Hữu! Sáu người, tùy tiện một người đơn đả độc đấu cũng không thua kém Lệ Hữu bao nhiêu. Có sáu người phong tỏa như vậy, cho dù Lệ Hữu có tự bạo, sáu người chắc chắn cũng liên thủ đỡ được.
Lệ Hữu tru lên một tiếng, mặc kệ đao kiếm xung quanh, nhào người tới giống như muốn ôm lấy huyết vụ giữa không trung, tựa như đang ôm đệ đệ của mình.
"A Tả! Ta và ngươi cùng đi gặp cha mẹ...." Lệ Hữu điên cuồng hét lên một tiếng, lệ rơi đầy mặt.
Phốc phốc phốc, bốn chuôi kiếm cùng đâm vào thân thể hắn. Lệ Hữu vẫn giống như không hề phát giác, chỉ giang rộng hai tay, hòa mình vào đám huyết vụ trên không, trên mặt lộ ra một nụ cười thanh thản: "Chúng ta cùng đi gặp cha mẹ...."
Giờ khắc này, tất cả đều không trọng yếu bằng huynh đệ!
Lực lượng cuồng bạo của bốn vị chí tôn cùng ầm ầm nổ tung trong cơ thể hắn. Lệ Hữu không kịp rên một tiếng, đã hóa thành huyết vũ đầy trời.
"A....." Lệ Tương Tư ngửa mặt lên trời điên cuồng gầm thét! hai tròng mắt trong nháy mắt đã biến thành một màu đỏ.
Tộc nhân hi sinh khiến cho Lệ Tương Tư hoàn toàn mất đi lý trí.
Vạn năm qua, cảm xúc hủy diệt bạo ngược chưa từng có, bắt đầu cuồng bạo dâng lên.
Lệ Tương Tư điên cuồng gào thét, giờ khắc này, hắn đã quên tất cả, không còn gì băn khoăn nữa!
Đối với tương ngộ kiếp sau, đối với tương tư khắc cốt, giờ phút này đều không còn ở trong lòng.
Có, chỉ là hủy diệt!
Báo thù!
Phụ thân, ta đã sớm không trách ngài rồi!
Lúc trước ngài phản đối, mặc dù không rõ sự thật, nhưng nguyện vọng thủy chung cũng là muốn tốt cho ta.... ta... nhất định nhớ kỹ lời ngài nói.
Ngài yên tâm đi.
Những lời này, hắn cũng không nói ra. Nhưng tất cả những người nhìn thấy cảnh tượng này, đều có thể cảm nhận được từ đáy lòng.
Lệ Xuân Ba, vào thời khắc tối hậu đích thân đánh gục nhi tử, lại bảo toàn hồn phách nhi tử, cho nhi tử cơ hội sửa lại tiếc nuối!
Duyên phận phụ tử một đời một kiếp, hôm nay, giờ khắc này, rốt cuộc cũng kết thúc.
Lệ Xuân Ba vô số lần muốn quay đầu lại, muốn nhìn bóng dáng nhi tử lần cuối, nhưng hắn thủy chung vẫn không quay đầu lại. chỉ trầm mặc một lần nữa đứng trước mặt Tiêu Thần Vũ.
Tiêu Thần Vũ thấy Lệ Xuân Ba trở vể, cũng bất ngờ dừng tay. Ba người đứng thành một chữ phẩm trên không trung. Hướng về phía linh hồn Lệ Tương Tư biến mất trên không trung mà lặng lẽ cáo biệt.
Tiêu Thần Vũ vô luận thế nào cũng không thể quấy rầy vào giờ khắc này.
Tuy hắn đúng là muốn giết Lệ Xuân Ba, nhưng tuyệt sẽ không xuất thủ lúc này.
Chiến cuộc phía dưới đã ổn định toàn diện.
Chỉ có ba người trên không trung là vẫn chưa kết thúc trận chiến.
Trong mắt Lệ Xuân Ba tràn ngập ý cười vui mừng, toàn thân tỏa ra một vầng quang quang cổ quái dị thường, thân thể hắn thoáng lay động, nói: "Tiêu nhị ca, đến lúc rồi."
Sắc mặt Tiêu Thần Vũ trầm trọng, khẽ gật đầu nói: "Huynh đệ, lên đường bình an! Thứ cho vi huynh không thể tiễn xa!"
Trường kiếm chợt lóe lưu quang, đã đâm vào trái tim Lệ Xuân Ba! Cứ như vậy bất động.
Lệ Xuân Ba cũng không hề tránh né, ngay cả ý niệm tránh né trong đầu cũng không có. hắn chỉ cúi đầu, cười khổ nhìn trường kiếm trước ngực, vươn tay, nắm chặt lấy thân kiếm. Máu tươi từ ngực hắn chảy ra, dọc theo tay hắn tí tách rơi xuống.
Hắn ngẩng đầu, bình tĩnh cười nói: "Ta vốn định, cuối cùng nếu ta cùng Hướng ca hai người cùng nhau tự bạo, cho dù không giết được ngươi, cũng phải khiến người chịu thương thế mấy chục không thể khôi phục....Nhưng đến lúc này, vẫn không nỡ... Ha ha...."