Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1610 : Sinh Mệnh chi chủng tới tay!

Ngày đăng: 03:10 22/04/20


Thân thể Lệ Hùng Đồ đột nhiên chấn động, đột nhiên lâm vào tĩnh lặng như chết.



Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, tựa hồ cả đầu nặng tới ngàn vạn cân, trong mắt bắn ra quang mang sắc bén tới cực điểm, chăm chú nhìn vào gương mặt Sở Dương, gằn từng chữ hỏi: "Là ai giết hắn?! là ai?!"



"Tiêu Thần Vũ! Tiêu gia sơ đại gia chủ!"



"Tiêu Thần Vũ." Lệ Hùng Đồ chậm rãi gật đầu, giống như đã đem ba chữ kia khắc vào trong lòng mình, cười lớn một tiếng sầu thảm, nói: "Ta sẽ báo thù! Ta sẽ báo thù cho lão tổ!"



Đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, vận tất cả tu vi gầm lên từng chữ: "Ta, nhất, định, sẽ, báo thù! Tiêu, Thần, Vũ!"



Tiếng thét dài truyền đi rất xa, vang vọng không ngừng trong bầu trời Tây Bắc tĩnh lặng.



Tất cả người Lệ gia nghe được, trong lúc nhất thời đều dừng lại động tác trên tay, đứng trang nghiêm trong tuyết, lặng lẽ rơi lệ.



Sau đó Lệ Hùng Đồ vẫn duy trì tư thái đó, nhìn Sở Dương, chậm rãi nói: "Phụ nữ hài tử Lệ gia đâu? Các nàng cũng chết rồi sao?"



"May mắn bảo toàn được!" Sở Dương nói: "Nhưng Tây Bắc này, đã không còn là của Lệ gia nữa!"



Lệ gia gật đầu, nói: "Ta hiểu được, đa tạ!"



Lập tức nói: "Hoan Hoan, chúng ta đi thôi!"



Mộng Hoan Hoan nhu thuận đứng dậy, Lệ Hùng Đồ cất bước mà đi, không ngờ cứ như vậy đi ra ngoài. Tổng cộng mới chỉ đi ra 2 bước, thân hình đã đột nhiên rung động, miệng oa một tiếng, phun ra một ngụm tiên huyết.



Máu tươi như một mũi tên, không ngờ đục ra một cái lỗ nhỏ trên mặt đất!



"Lệ Hùng Đồ!" Đổng Vô Thương quát lớn một tiếng.



Lệ Hùng Đồ cùng Mộng Hoan Hoan dừng lại trước của, nhưng không hề quay đầu lại.



Trên người Đổng Vô Thương toát ra một cỗ khí phách cuồng bạo, khí lưu rít gào xoay chuyển như điên, nhắm thẳng về phía Lệ Hùng Đồ mà ập tới. Đổng Vô Thương trầm giọng nói: "Ngươi quá chậm rồi!"



Lệ Hùng Đồ chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt cũng sắc bén bá đạo, đón nhận ánh mắt Đổng Vô Thương!
Mạc Thiên Cơ bước ra, vừa ra ngoài đã đưa tay đóng cánh cửa phía sau lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn Sở Dương, giống như một tên trộn thông thiên vạn ác bất xá: "Đêm khuya như vậy, ngươi gõ cửa Khinh Vũ làm gì? Ngươi không biết kiêng kỵ một chút sao? ngươi không biết nghĩ cho Khinh Vũ à?"



Sở Dương tức giận nói: "Kiêng kỵ cái chim gì? Ta cùng Khinh Vũ còn phải kiêng kỵ nữa sao? Ta đến đây chính là vì nghĩ cho Khinh Vũ. Còn ngươi thì sao, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, định làm trò gì? Còn không biến!"



"Ta chính là thân ca ca Khinh Vũ! Ta đang quan tâm muội muội ta!" Mạc Thiên Cơ thấp giọng gầm lên: "Tiểu tử ngươi nhanh trở về đi ngủ đi!"



"Cái bộ mặt lo lắng của ngươi thật khó coi, ngươi rốt cuộc đang lo lắng cái gì hả?" Sở Dương nhíu mày, ánh mắt nhìn khuôn mặt Mạc Thiên Cơ.



Mạc Thiên Cơ cứng họng, sau một lúc lâu vẫn sửng sốt không nói ra lời. Thần bàn quỷ tính ngày thường miệng lưỡi lưu loát thế nào lại biến thành câm điếc rồi.



"Ta hiểu rồi, thật sự không nghĩ tới tư tưởng của ngươi lại xấu xa như thế, thật sự là hạ lưu!" Sở ngự tọa khinh bỉ tới cực điểm, nói: "Ta khinh ngươi! Không nghĩ tới ngươi lại là người như thế! Tiểu Vũ không bị ngươi làm hư thật đúng là đáng ăn mừng!"



Mạc Thiên Cơ mặt mũi đỏ bừng: "Khốn kiếp! Đối với loại người hỗn trướng như ngươi, không thể không đề phòng nghiêm ngặt! Tiểu Vũ gặp được ngươi đúng là bất hạnh!"



Sở Dương hừ lạnh một tiếng: "Lấy lòng tiểu nhân do lòng quân tử!"



Mạc Thiên Cơ giận sôi lên, ngươi còn dám lấy hai chữ quân tử dán lên mặt mình. Ta nhổ vào, đang định triển khai hùng biện thao thao bất tuyệt, đại chiến với Sở Dương.



Đúng vào lúc này, cánh cửa phòng Mạc Khinh Vũ đã mở ra, Mạc Khinh Vũ mái tóc xõa tung thò đầu ra, lập tức vui vẻ: "Sở Dương? Là ngươi, ngươi tìm ta có chuyện quan trọng gì? Mau vào đi. Nhị ca, làm sao ngươi còn chưa đi, bây giờ là lúc nào rồi, ngươi nhanh về ngủ đi."



"Không được vào!" Mạc Thiên Cơ giương nanh múa vuốt, hắn sắp điên rồi, vừa rồi mới bị Sở Dương sỉ vả một phen, hiện tại lại bị muội muội mình đuổi đi. Đây là chuyện gì, còn.... có thiên lý nữa không?



Mạc Khinh Vũ hừ một tiếng, đưa tay kéo Sở Dương vào bên trong, lúc này mới nói với nhị ca mình: "Nhị ca, đã trễ thế này ngươi còn không ngủ. Người khác cũng phải ngủ chứ? Nhanh đi ngủ đi!"



"Phanh!" một tiếng, đóng cửa lại.



Nhìn ánh mắt thắng lợi của Sở Dương biến mất sau cánh cửa, Mạc Thiên Cơ trán nổi gân xanh.



Tiểu muội, ta là vì muốn tốt cho ngươi.... ngàn vạn lần đứng tiện nghi cho tên hỗn đản đó... Text được lấy tại Truyện FULL



Haiz....