Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1635 : Ngao gặp quỷ rồi!
Ngày đăng: 03:11 22/04/20
Thiên ma lúc này thật sự đã sợ tới hồn vía lên mây.... Ma tổ ma tôn tại thượng!
Đúng là thôn phệ thần hồn chi lực....
Đây chính là lực lượng khủng bố lâu lắm rồi không xuất hiện, a a a...
Thế nào lại xuất hiện trên người một kẻ sâu kiến, ở một vị diện rác rưởi thấp kém chứ? Lại còn đụng phải ta? Bi thương nhất chính là mình còn chủ động chui vào. Chủ động chui vào một thức hải có thể thôn phệ thần hồn?
Thậm chí... thủ đoạn công kích của đốii phương còn là học lỏm từ mình....
Cái này gọi là chuyện tổ sư nãi nãi gì?
Ma thiên của ta ơi....
Nhanh trốn thôi! Phải chạy thật nhanh, không thể chậm chân nữa! Nếu không trốn, mình sẽ thần hồn câu diệt.
Thiên ma quái nhân hiện tại đã không muốn ép Sở Dương lựa chọn gì nữa. Bởi vì... cứ tiếp tục ép tới, chẳng những chẳng làm gì được đối phương mà còn có nguy cơ thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục...
Ôi trời đất ơi.....
Thế là Thiên ma bắt đầu liều mạng phá vây.
Nhưng phải nói, đối với thế cục mà nói, vẫn là Thiên ma thần hồn chi lực chiếm ưu thế tuyệt đối, dưới cường lực chấn động, thần hồn Sở Dương gần như bị phá hủy trong nháy mắt, chao đảo không ngừng.
Sở Dương chấn động, hắn cũng không biết đây chỉ là Thiên ma điên cuồng muốn phá vây chạy trốn, ngược lại còn cho rằng Thiên ma rốt cuộc giở ra thủ đoạn áp rương, ý đồ muốn thu phục mình. Thế là trong tình thế cấp bách, hắn liền khởi động toàn bộ lực lượng thần hồn không hề giữ lại, liều mạng thần hồn câu diệt ta cũng phải ngăn cản hắn, hoàn toàn ngăn cản hắn!
Ngăn cản hắn! Ngăn cản hắn ngăn cản hắn ngăn cản hắn... a a a a!!!!
Trong lòng Sở Dương điên cuồng hét lên liên tục! Vẫn một mực bắt chước động tác của Thiên ma lúc này! Cũng phiên vân phúc vũ, công qua đẩy lại, vặn vẹo dày vò, đối đầu trực diện, một bước cũng không nhường.
Bất quá, Thiên ma làm như vậy, mục đích là muốn quay trở về cơ thể. Còn lực lượng thần thức Sở Dương vốn đang ở ngay trong cơ thể mình rồi? Có thể đi đâu? Ý đồ hai con hàng này có thể nói là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, một trời một vực!
"Nhớ kỹ, chuyện ngày hôm nay, không được nói với ai! Vĩnh viễn chôn trong lòng!" Tuyết Lệ Hàn bình tĩnh nói.
"Vâng!" Lão giả rùng mình, thân hình đứng thẳng tắp.
"Chúng ta đi!" Tuyết Lệ Hàn nhìn xuống Sở Dương phía dưới, cười khổ một tiếng: "Về thôi... nếu để tiểu tử này biết là ta dở trò, bắt hắn chơi với Thiên ma,... thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa..."
nói xong thân hình khẽ động, từ từ bay đi.
Lão giả mặt mày méo xẹo đi theo phía sau Tuyết Lệ Hàn. Biểu tình trên mặt đã bị dọa sợ tới mức cứng đơ rồi.
Chấn kinh đến nỗi không thể nói nên lời.
Nghe ý tứ chủ thượng, lại rất cố kỵ, phi thường cố ký... tên Sở Dương phía dưới kia...?
Cái này...
Chẳng lẽ lão phu đang nằm mơ?
Mặt mày dại nghệch đi theo Tuyết Lệ Hàn, chậm rãi biến mất ở phương xa...
Địch nhân đã bỏ chạy, nhưng Sở Dương vẫn thống khổ không thôi, vẫn đang điên cuồng ẩu đả trong thức hải!
"Ta không buông bỏ! Thế nào ta cũng không buông! vô luận thế nào ta cũng không buông!"
Sở Dương rống lớn: "Cho dù chỉ là một điều!"
Nhưng trong thức hải của hắn, tất cả thần thức đã chậm rãi hình thành dáng dấp, chậm rãi bắt đầu có trật tự. Giống như một đám ô hợp năm bè bảy mảng, dần dần trở nên có tổ chức, hình thành nên một lực lượng chiến đấu cường đại.
Mà loại lực lượng này, lại khác xa bất luận kẻ nào...