Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1670 : Hoàng à, Hoàng gì

Ngày đăng: 03:11 22/04/20


Trở thành chấp pháp giả, đại biểu cho sau này không còn phải vất vả đánh sống đánh chết, lúc nào cũng phải lo lắng cho cái mạng nhỏ mình nữa, hơn nữa từ nay về sau được cầm bát sắt, người nhà cũng sẽ được chấp pháp giả che chở!



Bát sắt đó! Ai mà không muốn!



Hơn nữa, còn có thể từ nay về sau nhảy lên giai tầng đặc quyền.



Tác uy tác phúc ai mà không hướng tới, ai mà không khát vọng, có ai lại không biết tác uy tác phúc? Khinh nam hiếp nữ, cái đó thích mà, đúng là chỉ nghĩ tới thôi cũng thấy hưng phấn rồi."



Ta hận tham quan! Ta hận ô lại! Nếu có cơ hội giết bọn họ thì ta tuyệt không nương tay.



Bởi vì ta chỉ là một người bình thường, không có quyền lực, không từng được sử dụng quyền lực, chưa từng được hưởng thụ tư vị tuyệt vời của quyền lực.



Nhưng nếu để ta làm quan, để ta nắm quyền. Ta có thể lên trời cao chín thước! Tham ô nhận hối lộ ai mà không biết? Thò tay ra là vớt được lợi ích thì ai mà không biết? Vơ vét kiều thê mĩ thiếp ai mà không biết? Ỷ thế hiếp người, khinh nam hiếp nữ ai mà không biết?



Ca cũng biết!



Không thể không nói, thiên hạ này người có lòng chính nghĩa tuyệt đối không ít, nhưng, người có tà niệm, chỉ sợ còn nhiều hơn. Cả ngày lòng đầy căm phẫn, oán giận bất công, oán giận này oán giận nọ, nhưng nếu để cho những người hay oán giận này chân chính thượng vị, bọn họ không chừng so với người mà họ hay mắng còn đen hơn, ác hơn!



Hâm mộ, ghen tị, hận, hận ở cuối cùng, nhưng hâm mộ, ghen tị mới là ngọn nguồn của hận, bất kỳ ai cũng đều không ngoài như vậy.



Mọi người, bất kể là người tốt hay là người xấu hay là người xấu, bất kể là kẻ lừa đạo hay là kỹ nữ, dưới sự dụ hoặc lớn như vậy, đều phấn đấu quên mình, như thiêu thân lao đầu vào lửa.



Vì có thể trở thành chấp pháp giả, vì cơ hội ban thưởng này. Liều mạng!



Sở Dương còn nghe thấy một tên gia hỏa thoả thuê mãn nguyện ngâm nga: "Cả đời chỉ ở bên dưới cùng, chịu hết khuất nhục, hôm nay nếu toại chí Lăng Vân, ơn báo ơn thù báo thù. Đại quyền Sinh sát nắm trong tay, trời cao ba thước có bao sầu? Ta ở trong này hưởng vinh hoa phú quý, mặc cho biển máu cuồn cuộn ngoài kia!"
Thiếu niên hoàng gầy như que củi, lắc lắc trên một con ngựa cao to, cả người đầy vẻ lưu manh; Tròng mắt đảo loạn, tóc vàng, miệng vẫn ngân nga hát.



Thanh âm này khiến cho người ta nghe qua một lần thì cả đời cũng khó có thể quên được.



Nhìn thấy sắp tới gần, đột nhiên có một người ngoài vội vàng đi đến, xem ra là khát lắm rồi, vừa thấy nơi này có lều trà, lập tức thả người bay vút tới..



Trùng hợp lại xẹt qua đầu ngựa của hoàng y công tử này.



Ngựa bất ngờ chấn kinh, hí dài một tiếng rồi đứng thẳng lên, lập tức thiếu niên hoàng y bất ngờ không kịp đề phòng, hoàn toàn không có ứng biến, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu sợ hãi, khoa chân múa tay ngã xuống, cũng may có tùy tùng đằng sau đi lên đỡ, thiếu niên hoàng y đó vẫn sợ tới mức mặt trắng bệch.



Đột nhiên tức giận quát: "Đồ khốn nạn, ngươi không có mặt à? Bà ngoại ngươi, ra cửa không mang theo mắt trên mũi mà lại treo ở mông sao? Ngươi làm ngựa của ta sợ, còn chưa mang mông tới đây đợi đánh thì còn định đợi tới khi nào?"



"Ê tên khốn nạn, lão tử nói ngươi đó! Ngươi còn không mau tới đây dập đầu bồi tội sao? Nhìn cái bộ dạng chó chết của ngươi, đứng còn không cao bằng ngồi, bà ngoại ngươi, chẳng lẽ bên trong ngươi thực sự là con chó ư?"



Phần kiêu ngạo và ương ngạnh này đúng là...rất cừ.



Hai người Kỉ Mặc và La Khắc Địch trên mặt lộ ra vẻ bội phục: Mắng chửi người ta thế này đúng là tuyệt thật. Càng hiếm có là rất hợp với người mắng." Thân hình của ngươi ngồi đó đúng là có chút dị dạng, hai chân đặc biệt ngắn, thân trên không ngờ lại thon dài, ngồi xuống quả thật là còn cao hơn đứng.



Kỷ nhị gia và La nhị gia vốn đã được xưng là tổ tông của chửi người, nhưng trình độ mắng chửi người và trình độ ác độc so với thiếu niên hoàng y trước mắt này đúng là không cùng một cấp bậc, quả thật là là thiên ngoại hữu thiên, hai người há có thể không bội phục.



Người đó vừa mới cầm chén nước nên uống xong, làm mát cổ hỏng thì nghe thấy tiếng mắng chửi, hơn nữa còn mắng khó nghe như vậy, lập tức nổi trận lôi đình, bỗng nhiên xoay người mắng: "Tiểu súc sinh, ta làm ngựa của ngươi sợ thì sao chứ, tiểu tử ngươi nói năng không có chừng mực như vậy, muốn chết thật ư?"



Hoàng y thiếu niên ngửa mặt lên trời cười to: "Trên đời này, không sợ không có miệng, chỉ sợ không có mắt, tên gia hỏa đứng không cao bằng ngồi kia, không ngờ dám vô lễ với bản công tử như vậy? Ngươi có biết bản công tử là ai không?"