Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1677 : Làm càn!
Ngày đăng: 03:11 22/04/20
Lăng Hàn Tuyết vừa tới cũng không hề nói ai muốn gặp Sở Dương. Đây là ý tứ tôn trọng Sở Dương: Không lấy bối phận áp người.
Trong lòng Sở Dương ít nhiều có chút xúc động, không phải vì cái khác, mà là vì phần tôn trọng này. Dù sao chuyện thực lực Sở Dương bạo tăng trước mắt vẫn còn là bí mật. Nếu chỉ lấy thực lực Sở Dương ngày đó mà tính, vô luận thế nào cũng không thể đạt tới cảnh giới tuyệt đỉnh hiện giờ. Hiện giờ Lăng gia có thể tôn trọng như vậy, đã là rất đáng quý rồi.
Sở Dương vừa mới dứt lời, lão giả khoanh tay mà đứng kia chợt khẽ cười, thanh âm lạnh lẽo như hàn phong cực bắc, chậm rãi nói: "Lăng gia, Lăng Mộ Dương, ra mắt đương kim Cửu Kiếp kiếm chủ!"
Hoàng Hà Liễu cùng tất cả cao thủ Hoàng gia đứng bên cạnh đều giống như bị sét đánh, trong chút chốc đầu óc choáng váng, gần như không thể tin vào lỗ tai của mình.
Lăng gia, Lăng Mộ Dương!
Hắn thật đích thân tới đây?!
Cái tên này đại biểu cho điều gì?! Quả thực có thể dọa cho người ta sợ tới đái ra quần!
Cái tên này, là tên của thủy tổ Lăng gia, một trong những người sáng lập cửu đại gia tộc!
Nhi tử nhất đại cửu kiếp!
Lăng Mộ Dương, ba tuổi học kiếm, năm tuổi giết người, bảy tuổi cầm kiếm chiến vương tọa mà không rơi hạ phong, cả đời ghét ác như cừu, hành tẩu giang hồ, đồ sát thiên hạ, khắp thiên hạ nghe tên đã sợ mất mật!
Trong cửu đại thủy tổ, sát tính nặng nhất, chính là Lăng gia Lăng Mộ Dương này.
Nhưng trong toàn bộ giang hồ, được người ta tôn kính nhất, cũng chính là Lăng gia Lăng Mộ Dương.
Lăng Mộ Dương không bao giờ giết người vô tội.
Xóa sạch chuyện thiên hạ bất bình, giết sạch người đáng giết trên thế gian!
Những lời này chính là lời răn của Lăng Mộ Dương, là tôn chỉ hành đạo giang hồ của hắn.
Sở Dương ngẩng đầu, ngưng thần mà nhìn.
Sở Dương híp mắt nhìn tới, trong lòng hiểu rõ: Lăng Mộ Dương đang muốn ra oai phủ đầu rồi...
"Lui ra!" Lăng Mộ Dương không hề xoay người, chỉ khẽ quát một tiếng.
Mấy vị cao thủ Hoàng gia chỉ cảm thấy nội phủ chấn động mãnh liệt, thiếu chút nữa phun ra máu tươi, nào dám không tuân, vâng dạ rồi vội vàng rời đi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng tăm hơi.
"Tiểu tử này là...." Lăng Mộ Dương nhìn Hoàng Hà Liễu, nhíu mày lại.
Tiểu tử này tướng mạo xấu xí, tu vi lại càng rác rưởi, tối đa cũng chỉ mạnh hơn người thường một chút. Bên người Cửu Kiếp kiếm chủ làm sao lại có bằng hữu như vậy. Người như vậy cho dù có làm tôi tớ cũng mất mặt, thật sự là quá bất nhập lưu rồi!
"Vãn bối là người của Hoàng gia Đông Nam, Hoàng Hà Liễu... Bái kiến, bái kiếm... Lăng lão tiền bối...!" Hoàng Hà Liễu bị ánh mắt rất bình thường của đối phương nhìn tới, cũng không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy mình giống như đã chết rồi!
Giống như một hồi tận thế hàng lâm, cảm giác rợn tóc gáy cứ tự nhiên sinh ra, trong phút chốc đã sợ tới mức gần như đái ra quần rồi.
Nhìn thấy Hoàng Hà Liễu tệ hại như vậy, Lăng Mộ Dương trừng mắt, nsoi: "Phế vật như thế, có tư cách gì ngồi ở đây? còn không lui xuống!"
Sở Dương nhíu mày, cũng không xuất thủ ngăn cản, chỉ thản nhiên nói: "Lăng lão, ngài thật uy phong ha!"
Lăng Mộ Dương đứng lại trước măt hắn, lạnh lùng nói: "Hả?"
"Chỗ ta ở, cho tới bây giờ chưa bao giờ có địch nhân." Sở Dương lạnh lùng thản nhiên nói: "Tin tưởng ngài cũng thế. Nhưng hiện giờ nhu vậy, ngài muốn dựa vào thực lực mạnh mẽ, ỷ thế hiếp người sao? Khi dễ một thiếu niên nho nhỏ, ta thật không biết làm như vậy có thể giúp Lăng lão có thêm bao nhiêu khoái cảm?"
"Có phải rất sảng khoái hay không?" Sở Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như lợi tiễn, phá không mà tới.
"Càn rỡ!" Bên cạnh, bảy cao thủ lăng gia cùng quát lớn, ai nấy sắc mặt đều vô cùng khó coi: "Tiểu tử, ngươi tính là gì? Dám nói chuyện với lão tổ tông nhu vậy?! Thật nghĩ Cửu Kiếp kiếm chủ thì giỏi lắm sao?"
"Hỗn xược!" Sở Dương chậm rãi liếc mắt nhìn tới, quát lại. Ánh mắt hắn lành lẽo giống như băng, giống như một con chim ứng đang nhìn chằm chằm con mồi: "Mấy người các ngươi tính là gì? Dám nói như vậy với ta? Cửu Kiếp kiếm chủ đương nhiên rất giỏi! Mấy người các ngươi có muốn lãnh giáo một chút không?"
trong phút chốc, không khí vốn tương đối bình tĩnh, đột nhiên biến thành giương cung bạt kiếm.