Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1681 : Không có cách nào
Ngày đăng: 03:11 22/04/20
Râu ria Lăng Mộ Dương đều dựng lên, đột nhiên lão lệ tung hoành, khàn giọng nói: "Những... những... những chấp pháp giả đó, đều là hảo hán tử thiết cốt! Bọn họ đã vì nhân gian chính nghĩa mà trả giả cả đời rồi! Cho dù là tráng sĩ cũng khó tránh khỏi chết dưới lưỡi đao, tướng quân sớm muộn cũng có lúc trận vong. nhưng không phải lưng đeo sỉ nhục mà chết đi. Anh danh cả đời, hào hùng cả đời, đều chôn vùi trong tay Thiên ma!"
Lăng Mộ Dương ngửa mặt lên trời rống to: "Pháp Tôn! Pháp Tôn! Ngươi là đồ khốn kiếp, làm lại hạ thủ được? Làm sao ngươi có thể làm chuyện táng tận lương tâm đó?"
Tất cả mọi người đều ảm đạm cúi đầu.
Trong gió lạnh thấu xương, chỉ có thanh âm Lăng Mộ Dương khàn khàn, bi thống tới cực điểm điên cuồng mắng chửi: "Pháp Tôn! Đông Phương Bá Đạo! Con mẹ ngươi, tổ tông nhà ngươi là đồ chó má!"
Tất cả mọi người đều chấn động từ đáy lòng.
Giờ khắc này, nghe Lăng Mộ Dương chửi mắng thô lỗ như thế, chẳng những không có nửa điểm khinh bỉ, không ngờ còn có một loại xúc động muốn rơi lệ.
Lăng Mộ Dương cả đời này công trực liêm chính, không thẹn với lương tâm, cho dù trách cứ người khác cũng rất ít. Nhìn không vừa mặt, trực tiếp giết đi.. Chưa từng dùng ô ngôn uế ngữ như vậy mắng chửi người khác...
Lại càng đứng nói tới điên cuồng mắng lớn, hạ nhục tổ tông, mẫu thân đối phương, bất chấp phong độ như vậy.
Nhưng hiện tại, Pháp Tôn phát rồ, khiến cho vị lão nhân anh hùng một đời này thật sự không nhịn được nữa, bộc phát, chửi lớn.
"Lăng lão mắng lầm người rồi. Pháp Tôn không phải là Đông Phương Bá Đạo. Tổ tông mười tám đời Đông Phương gia đúng là bị tai bay vạ gió rồi." Sở Dương chậm rãi nói.
"Hả?" Lăng Mộ Dương bỗng nhiên quay đầu lại: "Kiếm chủ nói như vậy là ý gì?"
"Đông Phương Bá Đạo năm xưa đã sớm chết rồi!" Sở Dương hít thật sâu một hơi: "Hiện tại, dùng diện mạo và tên tuổi Đông Phương Bá Đạo mà sống, thật ra là một người khác..."
Sở Dương trào phúng cười một tiếng: "Nói tới người này... mấy vạn năm trước, thế gian cũng từng công nhận hắn là nhân vật anh hùng đó."
"Ai?" Lăng Mộ Dương hét lớn một tiếng: "Nhân vật anh hùng? Súc vật như vậy! Tính là anh hùng gì?! Hắn rốt cuộc là ai? Thế nào xứng với hai chữ anh hùng?!"
"Đệ Ngũ Trù Trướng." Sở Dương nói toạc ra bí mật, tiếp đó lại cười lạnh một tiếng, không biết là trào phúng hay là tiếc hận, nói: "Từng... là một trong cửu kiếp, cũng từng đảo điên thiên hạ... cửu kiếp trí nang! Không biết người này có xứng mang hai chữ anh hùng không?"
Rắc!
Chiếc ghế dưới thân Lăng Mộ Dương bị hắn chấn nát!
....
Lăng Mộ Dương đã đi rồi, nhưng tâm tình trầm trọng của Sở Dương vẫn không hề biến mất.
Điều hắn đang suy nghĩ, chính là những chấp pháp giả cả đời chính trực vô tư, vì Cửu Trọng Thiên mà trả giá tất cả. hiện giờ những người đó đều trúng Pháp Tôn ám toán mà không chút lòng phòng bị, trở thành sồ ma.
Những người này, nên xử lý thế nào?
Giết sao? Không đành lòng. Không giết? Họa hại vô cùng.
Sở Dương tâm loạn như ma, khó thể nào hạ quyết định.
Trong lúc hoảng hốt, Sở Dương đột nhiên nhớ tới Dược cốc - Vạn Dược đại điển lúc trước. Không khỏi thở ra một hơi thật dài.
Thì thào nói: "Cả đời không quản lao tâm khổ, một đời hành y thành dược thần, thần nhốt thân này nơi u cốc, đổi lấy cửu trọng thiên hạ xuân.
Mấy lần bổ thiên ai biết khó, công huân cái thế có ai hay? Quân hôm nay đi không nhắm mắt, từ nay về sau ai thương người thiên hạ?
Nếu như người tốt đều gặp rủi, từ nay về sau ai dám làm người tốt!?"
Sở Dương ngẩng đầu, nhìn hư không trước mắt, thì thào lặp lại: "Nếu như người tốt đều gặp rủi, từ nay về sau ai dám làm người tốt?.. Bọn họ... anh danh cả đời... cuối cùng lại trở thành sồ ma... Không thể không giết... chẳng lẽ người tốt thật sự không có kết cục tốt sao?"
"Chẳng lẽ thật sự không thể không giết sao? Không còn biện pháp nào khác?"
Sở Dương nhíu mày khổ tư, thật lâu sau, mặt cau mày có.
Đã trở thành sồ ma, cũng đã bị ma hóa, có biện pháp nào giải trừ?
Trong Cửu Kiếp không gian, kiếm linh thở dài một tiếng: "Không có cách nào!"
Sở Dương im lặng.