Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1684 : Cửu kiếp xuất thủ, long trời lở đất

Ngày đăng: 03:11 22/04/20


Mặc Lệ Nhi đi theo phía sau Đổng Vô Thương, hắc y bồng bềnh, thật giống như lững thững đi trong sân vắng.



Có Đổng Vô Thương ở đây, thật không có chỗ cho Mặc Lệ Nhi xuất thủ. Khí trường của Đổng Vô Thương, sớm bảo vệ lão bà nghiêm nghiêm mật mật lắm rồi. Phàm là kẻ xông tới trước mắt, đều cho một đao, nếu là tới sau lưng, một đao chém lại, đao khí tung hoành, phân thây đương trường, theo đó là thần thức nghiền áp, lại một kẻ thần hình câu diệt.



Khi tin tức về cửu kiếp truyền ra, Đổng Vô Thương bên này không ngờ đã kết thúc.



Bởi vì, hoàn cảnh bên chỗ Đổng Vô Thương, thật sự quá huyết tinh rồi!



Khắp nơi huyết nhục loang lổ, thân ảnh hùng tráng của Đổng Vô Thương đứng sừng sững giữa trung tâm, mắt hổ hoàn toàn không chút biểu tình, lướt qua khuôn mặt đám đông xung quanh, bị khí thế hùng bá của hắn chấn nhiếp, tất cả những người bị hắn nhìn tới đều không nhịn được mà rời mắt đi chỗ khác, không ngờ không có một ai dám đối nhãn với hắn.



Trong bầu không khí tĩnh mịch như chết, duy chỉ có thanh âm tí tách của những giọt máu trên mũi mặc đao chậm rãi rơi xuống đất.



Mấy ngàn người xung quanh, trong lúc nhất thời không ngờ không ai dám thở mạnh.



Thật sự quá huyết tinh, quá chấn động rồi!



Đổng Vô Thương cầm mặc đao cắm xuống mặt đất, phốc một tiếng, trên mặt đất lập tức dậy lên một vòng khí lãng cuốn theo bụi đất, cuồn cuộn tràn ra tứ phía.



Hắn một tay án đao, một tay chống nạng, trầm giọng quát: "Pháp Tôn chính là Thiên ma! Đây là ta nói! Ai nói hắn không phải? Đứng ra!"



Một tiếng quán lớt, khiến tất cả đám đông xung quanh đồng loạt lui về phía sau một bước. Giờ khắc này, còn ai dám nói không phải?



Có lẽ còn có phần tử tử trung, nhưng so với việc phủ nhận lập tức toi mạng, đám phần tử này đều thông minh ngậm miệng rồi. Hảo hán không để ý thua thiệt trước mắt! Về phần đám còn lại, phản ứng đương nhiên là...



"Đúng, đúng đúng đúng, Pháp Tôn chính là Thiên ma! Ngài nói đúng lắm!...



"Đúng đúng đúng, ngài nói hắn là Thiên ma, hắn nhất định là Thiên ma, nhất định là vậy!"



"Ngài nói hắn thế nào thì hắn là thế đó, không phải cũng phải!"



"Ô... làm ta sợ muốn chết...."



"Ha ha ha..." Đổng Vô Thương ngửa mặt lên trời cười dài, trong lúc nhất thời hào hùng cái thế, lại một lần nữa trầm giọng quát: "Tất cả mọi hãy đọc theo ta: Pháp Tôn chính là Thiên ma! Đả đảo Pháp Tôn! Đánh đuổi tất cả đám nhãi nhép Thiên ma ra khỏi Cửu Trọng Thiên! Chém tận giết tuyệt Pháp Tôn, Thiên ma! Ai không đọc? Thanh âm lớn chút!"



Đọc thì sống, không đọc là chết.



Còn sống sót tới bây giờ đều là người "thông minh cả", cho nên tất cả mấy ngàn người cùng rống lớn, cảm thụ bầu không khí giống như tu la sát trường, lại bị nhân vật uy mãnh như thiên thần kia nhìn chằm chằm, tất cả đều chỉ sợ mình đọc chậm, hét nhỏ...
Nhưng chém giết vẫn còn đang tiếp diễn.



Cửu kiếp vẫn phóng tay mà làm, gần như là huyết tẩy Trung Đô.



Người của phe cửu đại gia tọc cũng dần dần tham dự. Mà lúc này, đại để chỉ là người phụ trách cửu đại gia tộc các phương thấy thế cục có lợi mà tự chủ trương phối hợp thôi...



Mệnh lệnh chân chính từ cao tầng thế gia kỳ thật còn chưa ban xuống.



Nếu như cửu đại gia tộc thật sự toàn lực phối hợp, thanh thế trước mắt chỉ sợ đã lớn hơn gấp mấy lần rồi...



Mà mục đích của Sở Dương, chính là làm náo loạn càng lớn càng tốt! Càng kịch liệt càng tốt! Tốt nhất là truyền khắp Cửu Trọng Thiên, đó mới là kết quả lý tưởng nhất.



Ở trong mật thất Dạ gia.



"Ba!"



"Ba ba ba...."



Mấy chén trà liên tiếp rơi xuống mặt đất, vỡ nát.



Có một số là tuột tay rơi xuống, có một số bởi vì quá mức chấn kinh, chân tay run rẩy, đụng phải chén trà trên bàn, rơi xuống vỡ tan.



"Tin tức này... là thật?" Thủy tổ Dạ gia Dạ Trầm Trầm ngồi trên ghế cứng ngắc, chấn kinh ngẩng đầu, nhìn Lăng Mộ Dương đối diện, hai con mắt gần như muốn lồi ra khỏi hốc mắt, nếu không phải có hốc mắt chặn lại, chỉ sợ đã bắn ra ngoài rồi.



Hai tay Tiêu Thần Vũ siết chặt lại, đặt lên bàn, kích động tới đỏ bừng cả mặt.



Thạch Bào Hao vốn trọng thương chưa lành, giờ khắc này tâm tình đại khởi thiên lạc, đại hỉ đại bi, khí tức lại khó bình ổn, ho khan kịch liệt: "Khụ khụ khụ... Lăng... Mộ Dương! khụ khụ.... khụ khụ khụ... đây đây đây... có phải là thật... khụ khụ..."



Càng ho càng nhanh, càng ho càng gấp.



Cảm xúc hai người Gia Cát Thương Khung cùng Trần Nghênh Phong cũng không tốt hơn là mấy, thở dốc hổn hển, hai mắt nhìn chằm chằm Lăng Mộ Dương, chờ nhận được câu trả lời của hắn.



Chứng thực tin tức này.



Hốc mắt Diệp Thu Diệp thì đỏ lên, nghiến chặt răng, nói ra từng chữ một: "Lăng tam ca, chuyện này, rốt cuộc... có phải là... thật?"