Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1687 : Cường giả hội tụ

Ngày đăng: 03:11 22/04/20


Dương Nhược Lan gần như ngày nào không có việc gì là sẽ tìm tới Mạnh Siêu Nhiên nói chuyện phiếm, hỏi tình huống nhi tử những năm qua.



Tần suất dày đặc tới mức khiến cho Sở Phi Lăng Sở đại gia cũng phải phát ghen, nếu không phải tín nhiệm thê tử tuyệt đối, không chừng đã sinh tâm tử khác. Dù sao bộ dáng Mạnh Siêu Nhiên cũng khá xuất chúng...



Vấn đề Dương phu nhân cực kỳ đa dạng, ví dụ như nhặt được trong tã lót như thế nào, đại tiện tiểu tiện như thế nào, tới ba bốn tuổi thì như thế nào...



Lúc một tuổi bộ dáng gì? hai tuổi bộ dáng gì? Từng mặc quần áo gì? Bình thường ăn gì? Thích nhất là ăn thứ gì, không thích nhất ăn thứ gì! Lại còn cực kỳ không thích ăn thứ gì...



Bắt đầu luyện võ như thế nào, lần đầu tiên giao thủ là lúc nào, lúc ngã có khóc hay không... Lễ mừng năm mới có quần áo mới mặc không, hồi nhỏ có đồ chơi không?



Sở Dương thích chơi nhất cái gì?



Vân vân...



Đáng thương Mạnh Siêu Nhiên một đại nam nhân, cho dù việc này hắn đều đã từng trải qua, nhưng làm sao có thể nhớ rõ hết được? Một người vốn tiêu tiêu sái sái chẳng mấy chốc đã bị Dương Nhược Lan hỏi cho lắp bắp, đầu đầy mồ hôi.



"Thời gian quá lâu rồi, nghĩ không ra? Không sao, chậm rãi nghĩ lại, chưa nghĩ ra? nghĩ tiếp, không nên gấp gáp..."



"Cứ nghĩ tiếp đi..."



"Thật nghĩ ra không? Không sao... đổi vấn đề khác..."



"Ngẫm lại, nghĩ lại thật cẩn thận, tiếp tục nghĩ, nghĩ thật kỹ..."



Dương Nhược Lan hưng phấn dạt dào, nghe hoài không chán, hỏi luôn miệng không biết mệt.



Đáng thương Mạnh Siêu Nhiên đã nói đi nói lại mấy chuyện còn nhớ tới cả trăm lần, nhưng Dương Nhược Lan mỗi lần nghe được đều vẫn hưng phấn bừng bừng, khiến cho Mạnh Siêu Nhiên khóc không ra nước mắt...
Cục diện chậm rãi phát triển về phía bất lợi cho Pháp Tôn, hơn nữa xu thế dần dần mở rộng.



chấp pháp giả trong thành căn bản vô lực ngăn cản tình thế điên cuồng như vậy, đã sớm bị đánh cho không dám thò mặt ra ngoài nữa rồi.



Chỉ có thể co đầu rụt cổ, tức giận mà không dám nói. Bây giờ nếu còn dám nói Pháp Tôn không phải Thiên ma, cho dù không bị đánh cho chết tươi thì cũng bị đánh cho lên bờ xuống ruộng. Hảo hán không để ý thua thiệt trước mắt, đạo lý này vẫn tương đối dễ hiểu.



Ngoài thành.



Nơi này là một thôn trang nhỏ hết sức yên tĩnh.



Nhân viên cao tầng của chấp pháp giả đều tập trung ở nơi này. Đám tinh anh này, giờ phút này trong mắt đều tỏa ra quang mang hắc sắc lạnh lẽo, ma khí từng chặp, thỉnh thoảng lại từ thân thể tỏa ra ngoài.



Ở chính giữa phong, thỉnh thoảng lại có mấy tiếng rít gào khàn khàn, ẩn ước truyền ra. Tựa hồ có mấy người đang phải chịu đựng khổ hình, tra tấn cực kỳ tàn ác, thanh âm thật khiến người ta không đành lòng nghe tiếp.



"Pháp Tôn... Ngươi là đồ súc sinh chết tiệt...." Một thanh âm già nua hữu khí vô lực mắng: "Lão phu cả đời quang minh lỗi lạc, anh hùng một đời, ngươi lại dẫn ta nhập ma đạo, trở thành ma chủng...." Đúng là thanh âm Bình Tiêu Vân: "Tên súc sinh ngươi chết không được tử tế! A...."



Đột nhiên hét thảm một tiếng, phẫn nộ hét: "Để ta chết đi! Cho ta chết! Vì sao ngay cả chết cũng không cho ta chết, ta cho dù chết cũng không làm ma, vì sao ta không thể tự sát, vì sao..."



Rõ ràng muốn tự sát, nhưng lại bị ý niệm trong đầu thao túng, thậm chí ngay cả tự sát cũng không được. Cảm nhận ma khí dần dần xâm lược thân thể linh hồn mình, khắp mặt Bình Tiêu Vân là lệ, trong lòng càng đau, thống khổ.



"Kiên trì cả đời của lão phu... anh danh cả đời! A a..."



"Ta là chấp pháp giả, làm sao có thể trở thành ma! Sẽ không, sẽ không... A......" Lại một tiếng kêu thảm thiết tê lâm liệt phế. Đây là một vị chấp pháp giả chí tôn cửu phẩm khác, đang thừa nhận vô tận tra tấn, giãy giụa giữa ranh giới nhân - ma.



Ma ý mà tâm chí quang minh trước kia, đang liều chết vật lộn. Mơ hồ nhìn thấy, ma ý mênh mông đã chiếm cứ thượng phong. Thần hồn đã bị thôn phệ, chỉ còn lại kiên trì theo bản năng, nhưng nước không nguồn, có thể kiên trì bao lâu?