Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1693 : Sống hay chết
Ngày đăng: 03:11 22/04/20
Thanh âm Đoạn Thiên Tùng không ngờ trở nên chậm rãi bình thản, không còn vẻ lệ khí như lúc trước, càng không thấy bộ dáng nhập ma điên cuồng.
"Kiếm ý của ngươi thật sự rất kỳ quái, khiến cho ta cảm thấy tịch mịch, cô độc, hoang vắng!" Đoạn Thiên Tùng mỉm cười nhìn Cố Độc Hành: "Hơn nữa sau khi trúng kiếm, ta càng thêm cảm nhận được nhân sinh bi thương, tịch mịch như tuyết."
Hắn cảm thán từ đáy lòng, nói: "Hảo kiếm pháp! Truyền thuyết cửu kiếp, quả nhiên danh bất hư truyền. Cửu kiếp huynh đệ vô địch thiên hạ, hôm nay rốt cuộc cũng được lĩnh giáo."
Hắn luôn miệng khen ngợi, chẳng những không có tức giận và phẫn nộ, ngược lại còn tràn ngập một vẻ vui mừng.
Cố Độc Hành trầm mặc một chút, nói: "Ngươi vẫn chưa xuất ra toàn lực chân chính, nhất là lúc liều mạng cuối cùng."
Đoạn Thiên Tùng lắc đầu: "Không không phải muốn, mà là thật sự không làm được. Thiên ma chi khí cố nhiên có thể gia tăng uy lực vũ kỹ, nhưng ta dù sao còn tiếp xúc quá ít, còn chưa hoàn toàn quán thông, dung nhập vào thói quen vạn năm qua.. Cho nên vừa rồi không phải ta thủ hạ lưu tình. Thực tế, vừa rồi cho dù ta muốn thủ hạ lưu tình, ta cũng không làm được."
Hắn cười khổ một tiếng: "Bởi vì ta khi đó... vẫn không tự chủ được!"
"Vậy bây giờ thì sao?" Cố Độc Hành có chút kinh ngạc hỏi. Kinh ngạc vì biến hóa của địch nhân, tại sai lại phảng nhất giống như được giải trừ ma hóa hoàn toàn.
"Bởi vì ta đã chết." Đoạn Thiên Tùng thong dong mỉm cười: "Nhân sinh chết là hết! Đoạn Thiên Tùng ta hôm rốt cuộc cũng hiểu rõ chân lý một câu nói này... Nhìn thấu sinh tử thì sợ gì Thiên ma? Cho nên hiện tại hắn đã không khống chế được ta nữa. Ta rốt cuộc lại là ta, không còn là khôi lỗi Thiên ma nữa."
Hắn xuất thần nhìn Đổng Vô Thương cùng Tổ Hà Lưu đang giao chiến phía xa, cười tự giễu, nói: "Trước kia luôn miệng nói, chết không có gì đáng sợ, nhưng người sống chân chính, có ai có thể nhìn thấy một chữ "chết" này. Từ xưa, gian nan chỉ có "chết", thì ra, "chết" lại khó tiếp nhận nhu vậy."
Hắn nhìn chằm chằm Cố Độc Hành, nói: "Cố Độc Hành, kiếm đạo của ngươi đã đăng đường nhập thất, tiến vào cảnh giới đăng phong tạo cực... Đã đi xa hơn ta rồi. Trước khi lên đường, ta cũng không có gì để nói cho ngươi, bởi vì ngươi đã vượt qua ta... Bất quá ta vẫn muốn nói với ngươi một câu, một câu về võ học. Cũng là cảm ngộ duy nhất của ta sau khi chết."
Cố Độc Hành nghiêm nghị nói: "Xin thỉnh giáo."
Trầm mặc một chút, Đoạn Thiên Tùng rốt cuộc chậm rãi nói ra từng chữ một: "Sinh, và, tử!"
"Chiến trường sinh tử... là nơi tốt nhất dành cho ngươi. Nhìn thấu "tử", kiếm đạo của ngươi mới có thể tiểu thành, sau đó ngươi lại nhìn thấy "sinh" mới có thể đại thành... Đạo lý ai cũng nói được, nhưng có mấy ai làm được. Ta thủy chung vẫn không thể nhìn thấu, cho tới trước khi chết, vẫn chưa nhìn thấu "tử"... Bởi vì "tử" dù sao cũng là ngoại lực ban cho, không phải tâm cảnh của mình."
"Nhớ kỹ, sinh hay tử, là một loại cảnh giới. Chứ không phải chỉ đơn thuần là sống sót hay là chết đi!" Đoạn Thiên Tùng thấp giọng nói.
Có thể khiến chí tôn cửu phẩm nhìn thấy sinh tử cảm thấy thống khổ như thế... đó là gì?
Thần sắc trên mặt hai người càng ngày càng thống khổ, nhưng ánh mắt cũng càng ngày càng vui mừng.
"ha ha ha...." Tổ Hà Lưu đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, toàn thân run rẩy, lớn tiếng nói: "Tổ Hà Lưu ta, cả đời này giết ngươi vô số, được người xưng là Ma Đao! Người tốt ta từng giết, người xấu ta cũng từng giết. Giết nhầm cũng không thiếu. Nhưng cả đời này ta chấp pháp thiên hạ, tự nhận không thẹn với cái danh chấp pháp giả này!"
"Tổ Hà Lưu ta được các huynh đệ chấp pháp giả gọi là đao thủ, tay đầy huyết tinh! Nhưng ta vẫn như cũ, cả đời ung dung, bêu danh vô số nhưng thanh danh lại càng cao. Đỉnh thiên lập địa, không thẹn với danh xưng đại trượng phu!"
"Nay sắp về với cát bụi, lại thiếu chút nữa không giữ được khí tiết. Ma ý tung hoành trong lòng, nhưng ta đã bước vào hàng ngũ người chết, cho dù ma ý bất diệt, thì có thể làm khó dễ được ta sao?"
Tổ Hà Lưu cười ha ha.
Đoạn Thiên Tùng khóe miệng giật giật, giống như cũng muốn nói đôi lời, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra được, chỉ khẽ mỉm cười, liên tục gật đầu. Khóe miệng đã có một tia máu tươi tiên diễm phun ra.
Hai người sóng vai mà đứng, đột nhiên kiệt lực rướn thẳng thân hình.
Dường như chỉ vậy thôi cũng phải dùng hết sức lực. ở trên cổ họng Đoạn Thiên Tùng ẩn ước hiện ra một vệt máu nhỏ xíu. Ở trên lưng, cũng hiện ra vết máu nhàn nhạt.
Mà ở vị trí trái tim Tổ Hà Lưu, máu tươi bắt đầu trào ra.
Nhưng hai người tựa hồ hoàn toàn không cảm thấy, đứng thẳng người, hướng về phía Cố Độc Hành và Đổng Vô Thương hành lễ thật sâu: "Đa tạ! Một đời anh danh, rốt cuộc không tan biến. Đều nhờ hai vị tương trợ!"
Đổng Vô Thương cùng Cố Độc Hành chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu.
Đoạn Thiên Tùng đã xoay người, nhìn đau nói với Tổ Hà Lưu: "Huynh đệ, ta và ngươi cho dù bỏ mình, thần hồn cũng chưa chắc đã được an bình. Thần hồn chúng ta hình như còn hữu dụng đối với đám ma quỷ kia nhỉ?"
Tổ Hà Lưu vẻ mặt sợ hãi bừng tỉnh, nói với hai người Đổng Vô Thương và Cố Độc Hành: "Không sai, thiếu chút nữa quên mất điểm này. Các ngươi chớ quên, nhất định phải khiến chúng ta thần hồn câu diệt!"