Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 17 : Luyện kiếm, chính là vì để giết người!
Ngày đăng: 02:55 22/04/20
- Ngươi đã luyện được cả canh giờ rồi, đến giờ vẫn chưa có gì chuyển biến.
Mạnh Siêu Nhiên nhìn sâu vào ánh mắt nhị đệ tử của mình, suy tư nói:
- Dường như việc ngươi đang làm còn hơn cả luyện kiếm?
- Sư phụ biết sao.
Sở Dương cười cười, hắn đối với đối với sư phụ, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này đều vô cùng tôn kính.
Tuy Mạnh Siêu Nhiên tính tình đạm bạc nhưng không có ai dám khinh thường, hắn trông có vẻ xuất trần, điều gì cũng đều không để trong lòng, thế gian vạn vật, dường như không một thứ gì có thể giấu giếm được hắn. Trong lòng của hắn, lúc nào cũng biết phân biệt nặng nhẹ!
Cân đo cả thiên hạ.
Người như vậy, cho dù là ở nơi nào cũng đều là nhân vật xuất chúng! Chỉ là, trong lòng của hắn cũng có thứ mà hắn luôn muốn bảo vệ, đó chính là tông môn của hắn! Thiên Ngoại Lâu!
Bởi như vậy nên tại thời điểm Thiên Ngoại Lâu gặp nguy hiểm, hắn thà chiến đến chết chứ không lùi! Trong cơn gió tanh mưa máu hắn vẫn luôn cố bảo vệ đệ tử của mình.
Có lẽ sư phụ còn có điều tiếc nuối gì khác, chỉ là Sở Dương cũng không rõ. Hắn chỉ biết trong đêm khuya, sư phụ vẫn thường lặng yên đứng một mình trước gió, tựa như đang hoài niệm, tựa như đang cảm thán, cũng tựa hồ như đang nhớ lại điều gì...
- Ngươi luyện tâm, luyện ý, luyện được tốc độ xuất kiếm, còn khống chế được âm thanh khi kiếm rời khỏi vỏ!
Mạnh Siêu Nhiên bắt tay trước ngực, thản nhiên nói:
- Những thứ này là ai đã dạy cho ngươi vậy?
- Không có ai bảo con cả, chỉ là con đột nhiên ngộ ra, xuất kiếm nên dùng tâm! Mỗi kiếm đều nên dùng tâm mà xuất thì mới có có hiệu quả.
Sở Dương nói:
- Đệ tử trước kia chỉ biết luyện kiếm và luyện kiếm, thực sự là đã bị bỏ lại rất xa...
- Ừ... Không tệ.
Mạnh Siêu Nhiên gật đầu nhè nhẹ, sau đó liền giơ tay lên. Sở Dương chỉ cảm thấy tay mình chợt nặng, thì ra trên tay đã có thêm một bình nước.
- Sau này khi ngươi luyện kiếm nên thu liễm kiếm ý, tán đi sát khí trong nội tâm, sau đó lại nói lại với ta mấy câu. Cảnh giới của ngươi hôm nay đã tương đối vững vàng rồi, đi uống nước đi.
Mạnh Siêu Nhiên mỉm cười nói.
Đang khi luyện tập thì không thể uống nước. Nếu như vào lúc đình chỉ luyện kiếm mà uống nước vào ngay, vậy bao nhiêu thành quả cố gắng từ sáng sớm đến giờ sẽ không còn gì, hơn nữa có thể còn gây tổn hại đến thân thể.
Nhưng hiện giờ trải qua khoảng thời gian trì hoãn này thì đã không còn vấn đề nữa rồi.
- Diệt cỏ phải diệt tận gốc! Như vậy mới không để lại hậu hoạn.
Sở Dương nói thẳng:
- Sư phụ, lòng người đã mềm yếu rồi, không còn giống người trong giang hồ nữa.
-Ngươi luyện kiếm pháp không phát ra âm thanh, cũng tương tự như đánh lén. Việc này khác biệt với quy củ của giang hồ. Chỉ sợ sẽ bị người đời chỉ trích, sau này sợ ảnh hưởng không tốt tới tiền đồ của ngươi.
Sở Dương cười ha ha, nói:
-Quy củ là quy củ, Sở Dương là Sở Dương. Vì sao con lại phải tuân theo quy củ nào? Đệ tử làm việc, chỉ nghĩ đến có một quy củ duy nhất. Đó chính là tự bảo vệ tính mạng của mình, đó là quy củ lớn nhất! Không có mạng, cho dù có tuân theo quy củ cũng là việc vô nghĩa.
Hắn ngừng lại một chút, giọng điệu mỉa mai nói:
-Huống chi hiện trên giang hồ, còn có mấy người tuân theo những quy củ kia? Những quy củ đó, đã đẩy biết bao người trung thực đi vào chỗ chết đó.
Mạnh Siêu Nhiên trở nên trầm mặc
Thầy trò hai người ai cũng không thuyết phục được ai, nhưng trong lòng mỗi người đều cảm thấy một cảm giác kì lạ. Kiếp trước của Sở Dương đối với sư phụ chỉ có tôn kính, chưa bao giờ tranh luận với người điều gì. Cả hai người cứ một trước một sau mà đi, mặc dù nói về việc giết người làm hư đi ý cảnh xung quanh, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Mạnh Siêu Nhiên cũng vậy
Lời Sở Dương nói hắn không đồng ý, nhưng thực sự không thể phủ nhận rất có đạo lý. Sở dĩ hắn không hề nói ra, bởi vì cho dù là đồ đệ, hắn cũng chưa bao giờ cưỡng ép bất cứ ai làm theo ý mình. Mỗi người đều có con đường riêng của họ, việc nên đi như thế nào thì cứ để tự bọn hắn lựa chọn.
-Sư phụ, có một việc, đệ tử nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Sở Dương đắn đo.
-Ngươi muốn hỏi về Thạch Thiên Sơn hả?
Mạnh Siêu Nhiên bật cười lớn:
-Ta một mực dung túng cho Thạch Thiên Sơn lừa gạt các ngươi, tùy ý để cho hắn độc chiếm tài nguyên của sư môn mà lại chẳng quan tâm, có phải không?
Sở Dương nhướng mày, mày kiếm chau lại.
Chuyện này đã làm hắn nghi hoặc thật lâu. Mạnh Siêu Nhiên đã biết, vì sao lại chưa bao giờ ngăn cản? Thạch Thiên Sơn là đồ đệ của người, chẳng lẽ mình và Đàm Đàm lại không phải sao?
Sở Dương không phải là không rõ, hắn biết chắc Mạnh Siêu Nhiên làm như vậy tất có nguyên nhân. Hiện giờ hắn hỏi là bởi vì muốn biết cho rõ ràng, bởi vì bước tiếp theo chính là giết Thạch Thiên Sơn!
Nhưng vạn nhất nếu như phá hủy kế hoạch của Mạnh Siêu Nhiên thì sao?