Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1704 : Một bước sai, vạn bước sai!
Ngày đăng: 03:11 22/04/20
Pháp Tôn đương nhiên không phải không muốn động thủ, nhưng bị khí thế Vũ Tuyệt Thành tập trung gắt gao, thủy chung không hề buông lỏng, ngược lại còn có xu thế càng ngày càng mạnh. Vũ Tuyệt Thành hiện tại, tuyệt đối là một ngọn núi lừa chuẩn bị bộc phát.
Pháp Tôn trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nói: "Vũ huynh, ngươi nói xem, trên đời này vì sao có phản đồ xuất hiện?"
Vũ Tuyệt Thành cười lạnh nói: "Cái này có gì kỳ lạ, trời sinh lũ súc sinh, bình thường đều trở thành phản đồ!"
"Sai!" Pháp Tôn mỉm cười nhàn nhạt, nói: "Cho tới bây giờ, chẳng có người nào cam tâm tình nguyện làm phản đồ cả... Ngươi không hiểu." Hắn cười một tiếng thê lương: "Đệ tử xuất thân thế gia như ngươi, căn bản không thể nào hiểu được."
Vũ Tuyệt Thành cười lạnh không ngừng: "Vậy sao? Chẳng lẽ, phản bội huynh đệ của mình thì có đạo lý? Không ngờ còn mặt dày nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ? Ta lại muốn thử nghe xem ngươi giải thích thế nào."
Sở Nhạc Nhi nhân cơ hội này thi triển nguyên lực, cuốn theo đám người Sở Dương chạy trốn ra xa. Ít nhất cũng phải đảm bảo Vũ Tuyệt Thành không phải phân tâm, lo lắng chuyện bên ngoài.
Pháp Tôn cười hắc hắc, coi như không phát hiện ra hành động của Sở Nhạc Nhi, nói: "Vũ huynh, nếu như ta nói, ta năm đó không hề phản bội, ngươi sẽ nghĩ thế nào?"
Vũ Tuyệt Thành cười lạnh nói: "Ngươi không hề phản bội? Chẳng lẽ năm đó ta phản bội? Có lẽ phản bội trong miệng thế nhân và phản bội trong miệng người, ý nghĩa trái ngược nhau?"
Pháp Tôn vẫn làm như không nghe ra Vũ Tuyệt Thành đang châm chọc, chỉ có chút tiếc nuối quay lại nhìn Sở Dương. cười khổ nói: "Cơ hội một đi không trở về, hôm nay không thể tiêu diệt Cửu Kiếp kiếm chủ, chỉ sợ đợi này khó có cơ hội lần thứ hai."
Vũ Tuyệt Thành hừ một tiếng.
"Vũ huynh, chúng ta đều có trải nghiệm giống nhau, đều từng bị phản bội, vì sao tới giờ ngươi vẫn bảo vệ hắn như vậy?" Pháp Tôn có chút kỳ quái hỏi: "Chẳng lẽ người đặt ảo tưởng... lên người Cửu Kiếp kiếm chủ?"
Vũ Tuyệt Thành nói: "Cái này không cần ngươi quan tâm. Ngươi nói nhăng nói cuội lâu như vậy, hiện tại lại chơi trò châm ngòi ly gián bất nhập lưu này, có thể nói là tặc tâm bất tử, không dám chính diện trả lời vấn đề của ta, rốt cuộc có dụng ý gì? ngươi biết rõ ta quan tâm gì nhất!"
Vũ Tuyệt Thành cả giận nói: "ngươi cảm thây có lỗi, vậy vì sao ngươi không cẩn cư? Không làm Pháp Tôn không phải là được rồi sao? Ngay cả lựa chọn đó ngươi cũng chưa làm, còn không thừa nhận là lợi dục mờ mắt, bạc tình bạc nghĩa?"
Pháp Tôn cười khổ một tiếng: "Dục lợi mờ mắt? Bạc tình bạc nghĩa? Trải qua một thời gian dài, ta càng ngày càng thấy áy náy, rốt cuộc bắt đầu không muốn làm Pháp Tôn nữa, đỡ phải chịu nhiều tra tấn nội tâm như vậy..."
Vũ Tuyệt Thành nói: "Đúng vậy! Không cần làm Pháp Tôn nữa!"
"Chỉ là.. Dù sao cũng có lỗi nhiều năm như vậy rồi, nếu như bây giờ buông bỏ, chẳng phải khổ sở nhiều năm chịu đựng như vậy hóa thành không? Ngay cả quyền cao chức trọng cũng không còn nữa?" Pháp Tôn thở dài.
"Ngươi... hỗn đản!" Vũ Tuyệt Thành lập tức không biết nói gì.
Nằm mơ cũng không nghĩ tới lại có biến hóa tuyệt thế như vậy. Mình thật sự nói trúng rồi. Quyền dục thật sự có thể che mờ lòng người, ngay cả cửu kiếp trí nang năm đó cũng không thể ngoại lệ.
Pháp Tôn cười khổ: "Ta cũng biết mình thật hỗn đản, thậm chí nghĩ một chút cũng không nên. Nhưng truy cứu lý do, kỳ thật cũng chỉ có:... Thứ nhất, bát mẻ chẳng sợ sứt, thứ hai, quyền thế ăn mòn, khiến tâm tính dần dần biến hóa. Thứ ba... bọn họ đã chết, hơn nữa đã chết mấy vạn năm. Đây đã là chuyện thực... Ta kiên trì thì có ý nghĩa gì? Còn ý nghĩa gì nữa?"
"Thế nên, ta cứ tiếp tục bước đi như vậy... cuối cùng... thói quen khó sửa."
...
Tác giả: Nhân vật Pháp Tôn này rốt cuộc cũng sắp đi tới điểm cuối. Người mang tội ác lớn nhất Cửu Trọng Thiên, cũng là người đáng thương nhất Cửu Trọng Thiên....
Nhân vật này, ta đổ vào khá nhiều tâm huyết, mặc dù đa số mọi người không thích, chính ta cũng không thích, nhưng khúc chiết cả đời hắn lại gần như là một bộ truyện diễn biến thiện ác....