Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1715 : Đoạn tuyệt

Ngày đăng: 03:11 22/04/20


"Đa tạ Cửu Kiếp kiếm chủ đại nhân cứu mạng." Cao thủ dẫn đội của Dạ gia toàn thân đều là vết thương, ánh mắt nhìn Sở Dương phức tạp vô cùng.



Đám người bọn họ chính là nhân thủ Dạ gia bên ngoài, một đường gấp rút trở về tổng cộng hơn ba trăm người. Trải qua trận chém giết này, hiện tại còn sống không ngờ còn chưa tới ba mươi. Nếu không phải Sở Dương đuổi tới đúng lúc, chỉ sợ bọn họ cũng biến thành một cái xác trôi nổi trên sông rồi. Không ai có thể may mắn thoát chết...



Mà thật ra, bọn họ nhận được mệnh lệnh từ mười ngày trước, quay trở về kỳ thật chính là để đối phó Cửu Kiếp kiếm chủ. Nhưng lần này, trong lúc sinh tử quan đầu lại được Cửu Kiếp kiếm chủ cứu mạng, cái này cũng thật quá...!



Mặc dù nửa đường đã biết chuyện có biến hóa lớn, nhưng chân chính trải nghiệm, trong lòng vẫn như ngũ vị tạp trần.



"Các ngươi nhanh trở về đi, nếu dọc đường nhìn thấy thi thể gì thì hãy xử lý sạch sẽ. Có thể chôn thì chôn kỹ. Thế nào cũng đừng ném thi thể xuống sông. Cái này nhất định phải nhớ kỹ." Sở Dương phất phất tay, lập tức bay đi không hề quay đầu lại. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn



Dọc đường đi, trước sau đã gặp được mấy hồi chém giết, nhưng tất cả nhân thủ phe chấp pháp giả, chỉ cần vừa nhìn thấy Sở Dương là lập tức rút lui, tuyệt đối không chính diện giao thủ.



Tìm kiếm địa điểm khác, tiếp tục hạ thủ.



Về phần chạy không thoát, hoặc là bị Sở Dương bắt được, đều dứt khoát tự sát, cùng đi hoàng tuyền!



Sở Dương một đường bôn ba, đương nhiên là bắt giết được không ít chấp pháp giả, nhưng đối diện với đại thế thiên hạ, một mình hắn chỉ như muối bỏ biển, không lay động được đại cục...



Thật sự phát sầu a!



Tiếp đó, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng xé gió vù vù, Vũ Tuyệt Thành bạch y bồng bềnh đã lăng không mà đến.



"Thi thể đã xử lý được phần lớn, nhưng chỗ thi thể không nằm trong tầm mắt, thì thật sự nằm ngoài tầm với của chúng ta rồi." Vũ Tuyệt Thành thở dài một tiếng: "Điên cuồng như thế... Pháp Tôn tuyệt đối phát điên rồi. Hắn làm sao lại hạ thủ được? Thật không biết rốt cuộc hắn nghĩ cái gì."


Nguyệt Linh Tuyết vẫn vạn năm không thật sự cuồng nộ như thế. Giờ khắc này nổi giận, uy thế thật là kinh thiên động địa!



Vị chấp pháp giả cầm đầu cười thảm một tiếng: "Nguyệt tôn giả, cái này, ngài thật sự không nên hỏi ta. chấp pháp giả chúng ta là tổ chức gì, ngài làm sao không biết. Pháp Tôn đại nhân là ai? Ngài cũng không thể không biết. Ngài hỏi ta cũng phí công, cần gì phải lãng phí khí lực, cho ta thống khoái đi. Không cần lãng phí thời gian, cũng không cần trì hoãn ta ra đi."



Ba!



Nguyệt Linh Tuyết một chưởng tát vào mặt hắn, cuồng nộ nói: "Tên hỗn đản đó vì sao lại hạ quyết điên rồ mất trí đó? Vì sao? Nói cho ta biết!"



Người nọ cười hắc hắc, nói: "Nguyệt tôn giả, mệnh lệnh của Pháp Tôn đại nhân, trong thiên này, không gì có thể cản được! Ai dám không theo? Pháp Tôn đại nhân nói cái gì, chúng ta liền làm cái đó. Chớ nói là giết vài người, cho dù hủy diệt cả thế giới này... chỉ cần Pháp Tôn đại nhân nói, vậy nhất định là có lý do, chúng ta cũng nhất định đi làm. Cần gì nhiều lý do như vậy? Đạo lý dễ hiểu như vậy còn cần chúng ta giải thích sao?"



Nguyệt Linh Tuyết tức giận run cả người, khàn giọng gầm thét: "Thúi lắm, đám khốn kiếp các ngươi giết cửu đại gia tộc thì cũng thôi, nhưng vì cớ gì còn giết cả những võ giả vô tội? Cho dù giết rồi thì vì sao còn vứt thi thể khắp nơi, không thèm thu thập? Các ngươi có biết tiếp tục như vậy, cả đại lục này sẽ biến thành bộ dạng gì không?"



Hắn giận dữ hét lên: "chấp pháp giả thủ hộ nhân gian đã được mười vạn năm, chẳng lẽ các ngươi muốn hủy diệt tất cả chỉ trong mấy ngày sao? Các ngươi rốt cuộc muốn gì? Pháp Tôn có ý đồ gì? Hành động mất hết nhân tính, điên rồ như thế, các ngươi làm không thấy xấu hổ trong lòng sao?"



Trong mắt vị chấp pháp giả kia đột nhiên lộ ra một tia áy náy, trầm giọng nói: "Pháp Tôn đại nhân an bài như thế, chúng ta liền làm. Về phần lý do bên trong, hoàn toàn không cần phải biết. Nguyệt tôn giả tận tình nguyên khảo, một thân hiệp nghĩa, huynh đệ bội phục vô cùng. Nhưng Nguyệt tôn giả ngài và Phong tôn giả có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là sức hai người. Mưu toan xoay chuyển thế cục thiên hạ, tuyệt không có khả năng..."



hắn cười lớn một tiếng: "Nếu Nguyệt tôn giả ngài đã xuất hiện, thuộc hạ cũng không hi vọng xa vời bỏ trốn nữa. Dứt khoát chết đi tạ lỗi thiên hạ."



Nói xong liền phanh một tiếng, một chưởng vỗ nát đầu mình, thất khiếu trên khuôn mặt méo mó cùng chảy máu, lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Nguyệt tôn giả... Trên đời này thật có đúng và sai sao? Ha ha..."



Tiếng cười còn chưa kịp dứt, người đã khí tuyệt bỏ mình.



"Chúng ta cũng đi thôi, miễn trên đường lại cô đơn! Ha ha ha...." Hơn mười vị chấp pháp giả cùng cười lớn, vung tay vỗ vào đầu mình. Máu tươi lập tức như mưa, cùng kêu to: "Làm phiền Nguyệt tôn giả thu thập thi thể chúng ta rồi... Có hai vị tôn giả Phong Nguyệt lo lắng hậu sự, đám huynh đệ chúng ta chết cũng quang vinh."