Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1721 : Đề thăng!

Ngày đăng: 03:11 22/04/20


"Đúng vậy! Bao gồm cả hiện tại, ngươi cũng phải giữ nghiêm bí mật. Thậm chí bao gồm các huynh đệ của ngươi, đừng cho bọn họ biết. Dù sao có một số việc, biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt. Ngược lại còn có thể hại bọn hắn." kiếm linh trịnh trọng nhắc nhở.



"Hiểu rồi, không phải có một câu nói, vô tri cũng là hạnh phúc sao."



"Mức độ phức tạp, lòng người người tham lam biến hóa và đủ các loại thủ đoạn quỷ quái ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, những người chưa từng đi như các ngươi vĩnh viễn không tưởng tượng được. Nhìn như càng quang minh sáng lạn, lại càng nguy hiểm vô cùng. Có đôi khi, cũng chỉ vì một gốc dược thảo, cũng có thể gây ra tử thương vô số. Một viên linh đan, cũng có thể gây ra vô số chiến đấu, thậm chí chỉ là một ánh mắt lơ đãng, cũng có thể rước lấy họa sát thân. Một câu vô thức, có thể khiến ngươi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích..."



"Cửu Trọng Thiên Khuyết thật sự phức tạp như vậy sao?" Sở Dương kỳ quái nói: "Nơi đó không phải có có kỷ luật, luật pháp nghiêm khắc dị thường quản chế sao? Các đại Thiên Đế chẳng lẽ ko ước thúc bên dưới sao?"



"Đương nhiên là có ước thúc... bất quá... cụ thể ngươi tới rồi thì biết. Hiện tại vô luận ta nói thế nào cũng không rõ ràng được." kiếm linh thở dài một tiếng: "Bất luận một vị diện cao đẳng nào, đều là một nơi càng thêm phức tạp. Đạo lý này, vô luận ở nơi nào, vẫn đúng..."



"nếu muốn lấy một ví dụ đơn giản. Giống như Hạ Tam Thiên, thượng vị giả tranh đoạt chính là quyền lực, tài phú. Trung Tam Thiên tranh đoạt chính là địa bàn. Mà Thượng Tam Thiên, hướng suy nghĩ lại biến thành tài nguyên. Ở Hạ Tam Thiên, chỉ cần ngươi có quyền, muốn làm gì cũng được. Ở Trung Tam Thiên, có thực lực có thế lực, chính là lão đại. Ở Thượng Tam Thiên thì sao? Liền biến thành quyền lực, thực lực, thế lực, tài lực, tài nguyên, còn phải có quan hệ."



"Nếu không, cho ngươi ngươi cũng không giữ được."



"Tới Cửu Trọng Thiên Khuyết rồi, nếu thực lực bản thân vẫn không thể đạt tới tầm cao nhất định, cũng chỉ có thể lựa chọn thu liễm, phát triển quyền lực, thế lực, thực lực, tài nguyên... "



"Mọi chuyện ở đó, thật sự đều rất phiền toái..."



kiếm linh thở dài nói ra một câu cuối cùng, tài liệu luyện đan cần có đã thu thập xong rồi.



Chào Sở Dương một tiếng rồi đi bắt tay vào luyện chế Cửu Trọng đan rồi.



Sở Dương ngồi trong Cửu Trọng Thiên Khuyết, ánh mắt chớp động, lẩm bẩm nói: "Quyền lực.... thực lực... thế lực... tài phú..."



Buổi chiều.



Sở Dương nhìn Mạc Thiên Cơ, Cố Độc Hành, Ngạo Tà Vân, Tạ Đan Quỳnh, Kỷ Mặc, La Khắc Địch, Đổng Vô Thương, Mặc Lệ Nhi, Nhuế Bất Thông, Mạc Khinh Vũ tổng cộng mười người tề tựu trong phòng mình.



"Lão đại, ngươi gọi chúng ta tới là có chuyện gì vậy?" Kỷ Mặc cười hì hì: "Có phải có đồ ăn ngon không?"



"Chẳng lẽ có thứ gì chơi vui sao?" Đây là La Khắc Địch.




"Cái này... liệu có phần cho Vũ tiền bối và Nhạc Nhi không?" Mạc Thiên Cơ cười lớn, tựa hồ rất tùy ý hỏi một câu.



Nam nhân đại đa số đều sơ ý, nhưng Mạc Thiên Cơ tuyệt đối không nằm trong số đó. Những lời này tuyệt đối là bằng chững tốt nhất!



"Ừm, thế nào lại không cho bọn hắn. Ta đang muốn mang tới cho bọn họ đây." Sở Dương cũng không nghi ngờ gì, lập tức trả lời. Nhưng vừa nói xong liền giống như nghĩ tới cái gì đó, tựa như vô tình hữu ý dùng một ánh mắt phòng sói nhìn Mạc Thiên Cơ. giống như ánh mắt mà Mạc Thiên Cơ nhìn Sở Dương ngày đó.



Nhưng lúc này, Mạc Thiên Cơ đã sớm quay đầu trở lại, tựa hồ vừa rồi thật đúng là thuận miệng hỏi. Thần sắc vẫn như thường nói giỡn mấy câu với huynh đệ, nuốt Cửu Trọng đan trong tay xuống, cũng là người uống muộn nhất trong mọi người, so với Mạc Khinh Vũ còn muộn hơn một hồi.



Nhìn mọi người sử dụng Cửu Trọng đan, cả dám khoanh chân luyện công, tâm vô tạp vụ tiêu hóa dược lực khổng lồ.



Sở Dương dùng thần niệm chí tôn bao phủ toàn bộ gian phòng của mình lại, sau đó lặng lẽ đi ra không một tiếng động.



Đi tới trước cửa Sở Nhạc Nhi, còn chưa gõ của, Sở Nhạc Nhi đã mở cửa: "Đại ca?"



Sở Dương mấy ngày nay xử lý thi thể, thoạt nhìn đã trầm tĩnh hơn rất nhiều, tựa hồ trải qua rất nhiều chuyện.



Liên tiếp đối diện với sinh tử luân hồi, khiến cho tiểu cô nương này thành thục rất nhanh.



Loại mức độ thành thục này, khiến Sở Dương đôi khi nhìn cũng cảm thấy đau lòng.



"Vũ tiền bối ở đây sao? Mời ra đây một chút, ta có chuyện muốn nói." Sở Dương truyền âm nói.



Vũ Tuyệt Thành rất nhanh đã đi tới: "có chuyện gì quan trọng? Ta đang chuẩn bị ra ngoài." Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn



"Ngài muốn ra ngoài?" Sở Dương lặng đi một chút. Hiện giờ không tĩnh tâm điều tức, chuẩn bị đại chiến, còn ra ngoài làm gì?



"Ta muốn đi tìm Pháp Tôn một chút, muốn thử một lần cuối cùng." Vũ Tuyệt Thành trầm mặt nói: "Gióng trống khua chiêng tìm hắn nhất định không tìm được. nhưng nếu ta một thân một mình tới, có lẽ hắn sẽ lộ diện. Nếu hắn có thể dừng tay, vẫn có khả năng vãn hồi. Ít nhất cũng không đến mức sinh linh đồ thán...



"Làm như vậy chỉ sợ có chút mạo hiểm." Sở Dương nhíu mày: "tình huống Pháp Tôn hiện tại đã khác hẳn với thường nhân rồi. Cho dù làm chuyện càng tồi tệ hơn cũng không phải là lạ... Với thực lực Pháp Tôn trước mặt, Vũ tiền bối một mình tới đó, thật sự là... quá mạo hiểm rồi."