Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1725 : Thiên Địa Huyền Hoàng quả
Ngày đăng: 03:11 22/04/20
Thật không nghĩ tới, đại thế giới, thật là không gì không có. Hoa quả kết ra trên cây không ngờ cũng có thể vuông vức như vậy. Mà càng thêm khó tin chính là, nó còn có thể khiến cho người ta bị lừa gạt thị giác cực kỳ hoàn mỹ...
Thật sự là... không biết nói gì.
Ở bên ngoài vỏ loại quả này, có tất cả sáu tầng sương mù mông lung dị thường, giống như sáu đạo quang quyển màu trắng, bao phủ nó vào bên trong.
Cầm nó trong tay, kỳ thật ngón tay căn bản cũng không thể chân chính chạm vào nó, chỉ có thể nói là dựa vào đám sương mù này, nâng nó lên.
Thần kỳ như vậy, đừng nói là Sở Dương, cho dù là kiếm linh cả đời cũng chưa nhìn thấy bao giờ.
"Thật sự là thần kỳ! Trong thiên địa không ngờ lại có tồn tại linh bảo như vậy." kiếm linh gần như ngây người mà nhìn, đột nhiên kinh hô một tiếng: "Trên vỏ không ngờ có chữ viết tự nhiên sinh ra!"
"Có chữ viết?" Sở Dương ngẩn người, ngưng thần nhìn lại.
Không khỏi há hốc miệng.
Không ngờ thật sự có chữ!
Không chỉ có chữ viết, mà còn có thể tự chuyển động!
Năm chữ, một ký hiệu, không ngừng chậm rãi chuyển động trên vỏ, tựa hồ đang tuần hoàn theo một quy luật riêng nào đó. nguồn TruyenFull.vn
"Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, quả..." Sở Dương đọc từng chữ một, không khỏi hít một hơi lạnh. Không ngờ thật sự có năm chữ, chỉ sợ đây chính là tên của loại cây kỳ quái này rồi.
Thiên Địa Huyền Hoàng quả!
Đây là loại quả gì? Thậm chí ngay cả tên cũng sinh trưởng trên vỏ trái cây?
Hơn nữa, cái ký hiệu này là ký hiệu gì? Đại biểu cho điều gì? Mình từ trước tới giờ chưa từng thấy qua. Giống như hai con cá cắn đuôi nhau, tạo thành một hình tròn kỳ quái nửa trắng nửa đen. Trên đầu con cá màu đen có một cái mắt màu trắng, trên đầu con cá màu trắng lại có một cái mắt đen...
Đây rốt cuộc là ký hiệu gì chứ?
Sở Dương vừa mới xông ra ngoài, đã hét lớn một tiếng: "Đàm Đàm! Vũ tiền bối! Nhạc Nhi! Mau tới đây!"
vào thời điểm này,ngay cả truyền âm cũng ngắn gọn, ngắn được bao nhiêu thì ngắn từng đó. Hiện tại thời gian vô cùng quan trọng, một khắc cũng không thể chậm trễ!
Nghe thanh âm Sở Dương hoảng loạn vạn phần, Đàm Đàm, Vũ Tuyệt Thành cùng Sở Nhạc Nhi đều gần như hành động theo bản năng, vội vàng phi thân tới.
Vù một tiếng đã tiến vào trong phòng.
"Đóng cửa!"
Vừa thấy mười ba người đông đủ không thiếu một ai, Sở Dương dồn dập nói: "Hiện tại không kịp giải thích gì cả. Nhớ kỹ, tất cả mọi người không được vọng động, chuẩn bị sẵn sàng, há miệng chờ sẵn, không cần hoài nghi, cũng đừng hỏi gì hết, chỉ cần chờ là được rồi."
Mọi người ngạc nhiên một hồi.
Đây là chuyện gì? Không được nhúc nhích? Còn phải há miệng chờ sẵn?
Nói vậy là ý gì?
Kỷ Mặc thật định hỏi một câu rốt cuộc là chuyện gì, không ngờ Sở Dương đột nhiên lóe lên một cái, đã biến mất.
Mạc Thiên Cơ quyết định thật nhanh quát: "Mọi người có nghi hoặc gì thì lát nữa hỏi, hiện tại đều há miệng ra chờ đợi!" Mạc Thiên Cơ biết, Sở Dương nói như vậy nhất định là có đạo lý của hắn.
Hơn nữa thanh âm Sở Dương dồn dập, lúc đến lúc đi cũng rất vội vàng, chứng tỏ chuyện này cực kỳ trọng đại! Cho nên không chút do dự đã đưa ra quyết định!
Tròng mắt mọi người đều như lồi ra ngoài, trừng lên nhìn Mạc Thiên Cơ, lão đại nổi điên, trí nang ngươi cũng nổi điên là sao?
Đã thấy Mạc Thiên Cơ dẫn đầu há miệng ra, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua tất cả mọi người.
Cố Độc Hành nghiêm túc nói: "Còn không há miệng, chờ cái gì?" Cũng lập tức há miệng.