Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1733 : Chỉ hận nhân sinh không thể quay về
Ngày đăng: 03:11 22/04/20
Nếu sớm muộn gì cũng chết, vậy chết sớm một chút có ngại gì? Dù sao Tiêu gia đều bị diệt rồi, Tiêu Thần Vũ lại đang đau lòng cực độ vì mình tự tay bức tử Lệ Xuân Ba, càng không còn mặt mũi nào đi gặp bậc cha chú. Chết sớm cho rồi.
Ta vốn đáng chết.
Trên tường thành đột nhiên rơi vào một bầu không khí yên tĩnh dị thường.
Dạ Trầm Trầm đột nhiên trở nên suy sụp, lệ lão tung hoành.
Tiêu Thần Vũ bên kia vừa mới đáp xuống, đã điên cuồng vọt vào trong trận địch, vô số tiếng kêu thảm thiết cũng theo đó mà vang lên.
Người bên cạnh Tiêu Thần Vũ đang nhanh chóng giảm bớt, chí tôn cao giai của chấp pháp giả đều đang lao tới phía này, áp lực Tiêu Thần Vũ phải thừa nhận cũng đang dần dần tăng mạnh.
Nhưng bất kể là đối thủ nào tiến lên, chỉ cần trong nháy mắt giao thủ, phát hiện thực lực đối phương không kém là lập tức lui về phía sau, chuyên chọn chỗ nhiều người mà hạ thủ.
Cho dù nhất định phải chết, ta cũng phải tận hết khả năng giết thêm vài người. Có thể giết thêm bao nhiêu thì giết thêm bấy nhiêu. Tuy đã chú định là lỗ vốn, nhưng bớt được chút nào thì hay chút đấy.
Tiêu Thần Vũ bất chấp hậu quả, bất chấp đối phương điên cuồng hao tổn, nơi nào hắn đi qua, nơi đó liền vang lên vô số tiếng kêu thảm thiết, vô số đầu người bắn tung lên không, chân cụt tay đứt cũng bay loạn đầy trời.
Chí tôn cửu phẩm cố ý tránh chiến, cho dù là cao thủ cùng cấp bậc cửu phẩm, cũng không làm gì được. Căn bản không chặn đường được!
Chỉ tôn cao giai phe chấp pháp giả nghiến răng một cái, dứt khoát bỏ qua vây giết Tiêu Thần Vũ, quay đầu lao vào trong đám người. Không phải ngươi muốn tránh chiến sao? Không phải ngươi muốn giết người sao?
Được. Vậy để xem ai giết nhiều hơn, ai giết nhanh hơn!
Đợi đến khi chỉ còn một mình ngươi, ngươi còn có thể tránh chiên sao? Còn có thể không chiến sao?
Trong lúc nhất thời, chiến cuộc đột nhiên lại biến đổi.
Ba vị chí tôn cửu phẩm, bảy vị chí tôn bát phẩm phe chấp pháp giả cùng xuất thủ, đối tượng lại là đám người giang hồ, những người đối với bọn hắn chỉ giống như con kiến... Thế cục trong nháy mắt đã kịch biến!
Chỉ thấy một đám vù vù lao tới, vù vù rời đi, nhanh như thiểm điện. Nhưng phía sau lại là một đám đầu người phi vũ, một đám óc tương vỡ nát, một đám nhất đao lưỡng đoạn, thậm chí tan xương nát thịt, hóa thành một đám huyết vụ.
Người phe Tiêu Thần Vũ vốn bị vây vào thế yếu, hiện tại đột nhiên phải đối diện với tàn sát đơn phương không thể kháng cự như vậy, lại càng họa vô đơn chí. Nhân thủ còn sót lại lập tức lại kịch liệt giảm xuống.
Hai mươi vạn chấp pháp giả cũng không phải nhàn rỗi gì. Cho dù người phe Tiêu Thần Vũ ai nấy đều liều mạng, ai nấy đều cảm tử, nhưng có một số thời điểm, đối diện với thực lực tuyệt đối, cho dù là liều mạng cũng không làm nên chuyện gì. Cho dù ngươi muốn liều mạng, cũng phải có vốn liếng liều mạng mới được.
Ba vị chấp pháp giả chí tôn bát phẩm ở gần trung tâm vụ tự bạo nhất, cũng biến thành một làn khói nhẹ.
Duy chỉ có mấy vị chí tôn cửu phẩm coi như cơ trí, trong thời khắc tối hậu nhanh chân thối lui về phía sau, may mắn thoát chết, chỉ bị dư ba vụ nổ đả thương, trong con ngươi vẫn còn nguyên vẻ sợ hãi.
Hơn vạn người cùng mất đi tính mạng trong vụ tự bạo này.
Không khí giống như ngưng trệ lại.
Tựa hồ ngay cả cơn mưa cũng thoáng dừng lại, sau đó mới tiếp tục rào rào rơi xuống.
Trên tường thành.
Dạ Trầm Trầm ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, phun ra một búng máu, đột nhiên khóc rống lên.
Sắc mặt Diệp Thu Diệp đau thương kịch liệt, nước mắt không ngừng rơi xuống, lẩm bẩm: "Hôm nay ngửa mặt than huynh đệ, chỉ hận nhân sinh không quay về! Tiêu nhị ca... Nếu Xuân Ba biết ngươi hôm nay, cho dù ở dưới cửu tuyền, cũng có thể mỉm cười nâng chén!"
Hắn gào lớn một tiếng, đột nhiên khóc rống lên: "Tiêu nhị ca... Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ làm hảo huynh đệ!"
Thân hình Gia Cát Thương Khung run rẩy, lệ lão tung hoành, ánh mắt dại ra, ngây ngốc thì thào lẩm bẩm: "Hôm nay ngửa mặt than huynh đệ, chỉ nhận nhân sinh không quay về... ha ha ha... ha ha ha..."
Đệ Ngũ Khinh Nhu lặng lẽ thở dài một tiếng trong lòng.
Tiêu Thần Vũ, rốt cuộc đã chết. Nhưng cả đời hắn lại thật sự vô cùng phức tạp, khiến cho người ta có cảm giác không thể bình luận.
Hôm nay ngửa mặt than huynh đệ, chỉ hận nhân sinh không quay về!
Từ xưa tới nay, có bao nhiêu tiếc nuối tồn tại? Vì sao đến lúc sắp chết mới cảm nhận được? Vì sao?
....
Bên kia, ánh mắt Pháp Tôn mãnh liệt chớp động, lẩm bẩm nói: "Hôm nay ngửa mặt than huynh đệ, chỉ hận nhân sinh không quay về!" Đột nhiên hít một hơi thật sâu, trong mắt lệ khí tuôn trào!
"Nhân sinh của ngươi không thể quay về, nhân sinh của ta chẳng lẽ có thể? Đến thời khắc tối hậu, ngươi mới ngửa mặt than huynh đệ, nhưng ngươi có biết, ta phải ngửa mặt than huynh đệ bao nhiêu năm không...." Pháp Tôn hung hăng nói, ma khí trong mắt càng lúc càng nồng đậm, không ngờ phóng ra khỏi hốc mắt, ba một tiếng, nổ bung thành một đám hắc vụ trước mắt.