Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1749 : Một trận chiến quyết định Cửu Trọng Thiên! ( 4 )
Ngày đăng: 03:12 22/04/20
Đối mặt với đòn đánh toàn lực của Pháp Tôn, cũng chỉ có Cửu Kiếp kiếm mới có thể ngăn cản được.
Những thứ binh khí khác, đều không đỡ được!
Hơn nữa, Sở Dương dường như có thể cảm giác được, một đòn kia của Pháp Tôn, mặc dù giống như tấn công về mọi người xung quanh mình, nhưng mục tiêu thực sự của hắn chỉ có một, cũng chỉ có bản thân mình mà thôi!
Đám người Cố Độc Hành, đang cố gắng ngăn trở Pháp Tôn ra tay!
Mà bản thân Sở Dương, cũng không đồng ý các huynh đệ xông vào chịu chết.
Cũng không phải mỗi người đều có thần công Cửu Trọng Thiên, cũng không phải mỗi người đều có Cửu Kiếp kiếm, cũng không phải mỗi người đều có Hồng Mông chân ti!
Nếu trận chiến này chúng ta phải chết, thì người đầu tiên sẽ là ta!
Một chút hàn quang vạn trượng mũi nhọn, tàn sát hết thiên hạ lại có làm sao? Chôn sâu không thay đổi lăng duệ chí, tụ lại phong vân đó là hoàng! Mũi Kiếm.
Lừng lẫy mãi mãi một kiếm phong, gào thét phong vân các Tây đông; nhật nguyệt vi thân Lôi chỉ đem, phá núi đoạn nhạc cho dù tung hoành! Kiếm phong. Nhất nhận vượt qua thiên muôn đời thu, đường này Hoàng Tuyền thông Cửu U; chặt đứt hồng trần đa tình khách, mũi nhọn nơi nơi hết thảy thôi! Lưỡi Kiếm.
Tường đồng vách sắt chiến chưa thôi, đắc này cả đời làm sao cầu? Cửu tiêu gió Vân Tề tụ hội, ta chưa vong khi Quân Vô Ưu! Thân Kiếm."
Tàng Phong ẩn quang đêm vị ương, bày mưu nghĩ kế nhật nguyệt dài; Trữ đem cả đời toàn bộ biến mất, lại đổi thanh tiêu giết chóc cuồng! Đôn Kiếm.
Quyền sanh sát ta nắm giữ, năm ngón tay khép lại thiên dục đọa; Cửu Kiếp cửu tán phong vân tụ, Cửu Trọng Thiên ngoại máu như mực! Chuôi Kiếm.
Lớn kém cỏi Vô Phong thiên dục chìm, không lưỡi không lạnh kiếm ý dày đặc; sinh tử lúc nãy hiểu kiếm đầu lệ, tang thương mới biết trầm mặc hồn! Đầu Kiếm.
Nhẹ nhàng Như Mộng mộng cũng phiêu, biển máu cốt núi vũ xinh đẹp; trường kiếm ngàn dậm quân chớ có hỏi, sinh tử cùng tùy đến cửu tiêu! Kiếm Tuệ.
Lòng bàn tay thi cốt như núi cao, dưới kiếm vũng máu sóng trở mình đào; hồng trần vốn là vô tình nói, chém hết thiên hạ không thu Đao! Tự Sang
Tổng cộng ba mươi sáu chiêu kiếm pháp, vào thời khắc này, trực tiếp tạo thành gió bão thổi quét thiên địa!
Chân ý của Cửu Kiếp kiếm pháp, trong nháy mắt, liền bùng nổ cực hạn, phát huy ra triệt để!
Đối mặt với một đòn long trời lở đất của Pháp Tôn, Sở Dương cũng đem thực lực thúc giục đến mức cực hạn. Thậm chí là siêu việt cực hạn. Gần như là điên cuồng xử dụng Cửu Kiếp kiếm!
Thậm chí ngay cả bản thân Sở Dương cũng không có phát hiện ra, trong một cái chớp mắt này, trên thân Cửu Kiếp kiếm, bên trong ánh sáng vô tận ẩn chứa một loại màu tím thần bí, ánh sáng vô tận đã bao trùm toàn bộ không trung. Truyện được copy tại Truyện FULL
Sở Dương cùng Pháp Tôn đều có thể rõ ràng cảm giác được, khả năng hủy diệt vô hạn, cắn nuốt vô hạn, cùng với cương khí xoay tròn như thần long kia của Cửu Kiếp kiếm, đang dùng tốc độ cực nhanh tiêu diệt sức sống của Pháp Tôn.
Trên mặt hai người đồng thời lộ ra một nụ cười khổ.
Sở Dương than nhẹ một tiếng, nói: "Đệ Ngũ Trù Trướng, rốt cuộc ngươi cũng đã được giải thoát rồi."
Pháp Tôn khẽ nở nụ cười, lạnh nhạt nói: "Nếu không phải tâm nguyện chưa xong, thì có lẽ ta đã sớm giải thoát rồi."
Vừa rồi, hai người dùng công pháp mạnh nhất đụng vào nhau, khi mới bắt đầu va chạm, thân thể cùng linh hồn của hai người đều suýt bị lực công kích cực kì mạnh mẽ của đối phương đánh tan, nhưng mà sau khi va chạm, đột nhiên Sở Dương phát hiện ra phía trước Cửu Kiếp lại không hề có chút lực cản nào, lực lượng của Pháp Tôn, tựa như bị đánh xơ xác, tựa như là thân thể hắn không hề phòng ngự, Cửu Kiếp kiếm dễ dàng đâm thẳng vào!
Đến cuối cùng, Cửu Kiếp kiếm đâm thật sâu vào trái tim Pháp Tôn!
Sau khi Sở Dương phát hiện ra, liền lập tức cố gắng thu kiếm; nhưng lại không thể ngừng lại quán tính mạnh mẽ lúc trước.
Phát hiện ra Cửu Kiếp kiếm đã đâm vào thân thể Pháp Tôn, lại đâm trúng vị trí yếu hại, tạo thành vết thương trí mạng, Sở Dương muốn rút kiếm để cứu trị, lại cảm thấy trong thân thể Pháp Tôn phát ra một lực hút cực kỳ mạnh, giữ chặt Cửu Kiếp kiếm ở đó!
Chính mình dùng sức rút kiếm, thế nhưng lại không nhổ ra được.
Sở Dương đang định thử dùng sức lớn hơn nữa, thì Pháp Tôn đã lạnh lùng nhìn qua.
Ánh mắt hai người liền nhìn nhau, từ trong ánh mắt kia, Sở Dương đã hiểu ý của Pháp Tôn.
"Sở Dương, nếu như ta sống lâu thêm một lát, thì cũng có ý nghĩa gì?" Pháp Tôn cười khổ, nhẹ giọng nói: "Cứ để cho Cửu Kiếp kiếm cắm ở trong lòng của ta đi, để cho đau thêm một chút, cảm nhận Cửu Kiếp kiếm thêm một chút."
Hắn bả cười buồn: "Đây coi như... Chính là sự trừng phạt của lão đại ta đối với ta..."
Giờ phút này suy nghĩ của Sở Dương cũng vô cùng phức tạp, sau khi suy nghĩ một hồi, rốt cuộc nói: "Được rồi!" Hắn không hề cố rút kiếm nữa.
Pháp Tôn nhìn Cửu Kiếp kiếm cắm ở trên lồng ngực hắn một cách lưu luyến, trên mặt lại lộ ra nụ cười ấm áp.
Giờ phút này, tên Pháp Tôn tàn khốc tàn bạo kia, rốt cuộc đã biến mất rồi.
Còn dư lại, cũng chỉ còn lại tên trí giả rộng rãi điềm tĩnh ngày xưa là Đệ Ngũ Trù Trướng!
"Trận chiến cuối cùng này, là ta thua rồi." Pháp Tôn cười khổ, nhắm hai mắt lại, cảm nhận được sự đau đớn trong cơ thể, nói: "Loại cảm giác đau đớn đến từ Cửu Kiếp kiếm này... Thật là hạnh phúc."