Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 1752 : Giải quyết tốt hậu quả Cửu Trọng Thiên
Ngày đăng: 03:12 22/04/20
Sở Dương sờ lên cằm, cũng biểu hiện giống Mạc Thiên Cơ, nói: "Ngươi cũng không nhìn một chút là nhi tử của ai, thông minh là chuyện đương nhiên, yêu nghiệt tính là cái gì, ngươi cũng không phải là yêu nghiệt sao..."
Chỉ thấy Mạc Khinh Vũ đã ôm Thiết Dương bắt đầu cướp đoạt quà gặp mặt, người thứ nhất đương nhiên chính là Mạc Thiên Cơ: "Tiểu Dương, đây là cậu của ngươi, kêu cậu."
"Cậu tốt..."
"Uhm, lấy quà gặp mặt của, thì đừng làm như người xa lạ nha."
Mạc Thiên Cơ nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt xanh lét. Là em gái của mình, nhưng vừa quay người lại đem mình bán?
"Ta biết rồi, chắc chắn cậu có đồ tốt nhất..." Tiểu tử kia khờ dại đưa cánh tay mập mạp ra, rất ngây thơ nói: "Đồ vật không tốt thì chắc cậu sẽ không lấy ra đâu..."
Mặt Mạc Thiên Cơ, liền biến thành tái nhợt.
"Đây là Độc Hành thúc thúc."
"Độc Hành thúc thúc tốt..."
"Lấy quà gặp mặt của Độc Hành thúc thúc, thì cũng đừng coi như là người xa lạ, đều là huynh đệ tốt của cha ngươi cả."
"..." Tròng mắt Cố Độc Hành gần như rớt ra ngoài, nhìn cánh tay mập mạp nhỏ bé trước mặt, đành phải cố gượng cười, bắt đầu moi ruột moi gan lục lọi trong giới chỉ, rốt cuộc mình có cái gì thích hợp cho tiểu hài nhi nhỉ? Mà còn phải thích hợp tiểu hài trước mắt nhỉ... Này thật đau đầu quá...
Tuy rằng còn chưa tới lượt các huynh đệ còn lại, nhưng tất cả đều đã bắt đầu mở nhẫn tìm kiếm, bởi vì hình như mình cũng là huynh đệ tốt của Sở Dương, cả đám đều chảy mồ hôi đầy đầu.
Đây chính là đứa cháu đầu tiên trong các huynh đệ.
Còn rất có thể là lão đại đời sau, xem tiểu tử này thông minh như vậy, thì mấy chữ "Rất có thể" này rất có thể sẽ phải xóa bỏ. Biến thành "Tuyệt đối là lão đại đời sau! "
Quà gặp mặt nhất định là không thể sơ sài được.
Nhưng mà... Rốt cuộc nên đưa cái gì là tốt nhất?
"Các thúc thúc không cần khó xử... Ta không sao đâu, thật sự không sao đâu..." Tiểu tử kia cười một cách đáng yêu, lộ ra hàm răng cửa còn thiếu hơn một nửa, nói: "Thật ra, ta không thích nhất là đồ chơi của tiểu hài nhi, mụ mụ thường nói, nam tử hán đại trượng phu, tại sao có thể mê muội mất cả ý chí như thế. Cho nên... Ta chỉ cảm thấy tương đối hứng thú với một ít thiên tài địa bảo mà thôi, hì hì... Tuy rằng ta cũng không biết cái gì gọi là thiên tài địa bảo..."
"Ta vừa mới nhận được tin báo, Đệ Ngũ thế gia của ta cũng không thể tránh khỏi lần tai hoạ lớn này, tất cả mọi người trong gia tộc... Trừ bỏ ta ra, đều đã chết không còn một ai." Đệ Ngũ Khinh Nhu cười khổ, trong mắt cũng đã ngấn lệ.
Mọi người không biết nói gì, thật sự không nghĩ tới, ngay cả Đệ Ngũ thế gia mới phát triển lại cũng bị tiêu diệt rồi.
Đệ Ngũ Khinh Nhu liên tục lắc đầu, cười một cách thê thảm, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải, người thông minh trầm ổn giống như hắn, giờ phút này cũng là nhiều cảm xúc đan xen với nhau, tràn đầy trong đầu.
Pháp Tôn chính là Đệ Ngũ Trù Trướng đời trước, cũng là tổ tiên năm đó của Đệ Ngũ gia tộc.
Lúc này đây hắn tiêu diệt thiên hạ, lại có thể tiêu diệt sạch sẽ gia tộc ngày xưa của bản thân... Chuyện này, làm cho tất cả mọi người không biết nên nói cái gì.
Lúc trước Đệ Ngũ Khinh Nhu đã suy nghĩ mọi cách, thật vất vả mới có thể làm cho Đệ Ngũ gia tộc phát triển trở lại, không ngờ lại bị lão tổ tông của mình hủy diệt mất.
Nhớ tới sự cố gắng, tâm sức, trí tuệ mà Đệ Ngũ Khinh Nhu đã bỏ ra vì chuyện này... Thì chuyện này làm cho người ta dở khóc dở cười.
Máu lạnh sao? Vô tình sao? Thủ đoạn độc ác sao?
Trong tim đám người Sở Dương đều cảm thấy nặng nề giống như bị rót chì vào.
Pháp Tôn, không, nên gọi là Đệ Ngũ Trù Trướng, vì tẩy sạch Cửu Trọng, quả nhiên đã làm tới mức tận cùng, ngay cả gia tộc của mình mà cũng nhẫn tâm tiêu diệt sạch, phần quyết tâm, phần suy nghĩ này bất kể là Sở Dương, Mạc Thiên Cơ, hay là bất kỳ người nào khác, thì cũng cảm thấy không thể làm được!
Vài ngày sau, tất cả mọi người đều chạy tới Trung Đô, cũng chính là những người nên đến đều đã đến.
Sau đó, mọi người bắt đầu tiếp thu ý kiến của quần chúng, sau đó bàn tính con đường xây dựng lại, diện tích bao phủ của lần tai hoạ diệt thế do Pháp Tôn phát động lần này là rất rộng lớn, đúng như hắn nói, không chỉ là Thượng Tam Thiên, mà ngay cả Trung Tam Thiên cũng bị quét sạch một lần, toàn bộ Cửu Trọng Thiên cũng chỉ có Hạ Tam Thiên có trình độ quá thấp, nên mới may mắn thoát khỏi mà thôi.
Sau khi bàn bạc mấy ngày, thì mọi người đã quyết định: Hai người Nguyệt Linh Tuyết, Phong Vũ Nhu cùng nhau đảm nhiệm chức Pháp Tôn, cải tạo quyền lực cũng như cơ cấu của Chấp Pháp Giả. Mà Đệ Ngũ Khinh Nhu lại được mời làm tổng quân sư của Chấp Pháp Giả, trở thành nhân vật số ba của Chấp Pháp Giả, quản lý mọi chuyện của thiên hạ.
Chức vị này đưa cho Đệ Ngũ Khinh Nhu đúng là vô cùng chính xác; bằng vào suy nghĩ cẩn thận của Đệ Ngũ Khinh Nhu, thì chuyện này có thể giảm bớt rất nhiều điều phiền não.
Vốn là chín vị tổng Chấp Pháp, trước mắt đã chết sạch, chỉ còn lại có một mình Hàn Tiêu phía Đông Nam mà thôi.
Thế nên Hàn Tiêu được tăng lên làm tổng Chấp Pháp thiên hạ, giám thị tất cả Chấp Pháp Giả trong thiên hạ.