Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1755 : Thế bất lưỡng lập!

Ngày đăng: 03:12 22/04/20


Con cháu đều có cuộc sống của bản thân, cha mẹ không có khả năng đi cùng cả đời. Hơn nữa các lão nhân cũng sẽ không đồng ý đi theo đi lên làm liên lụy tới con cháu. Nhất là lúc này đi lên, tương lai chưa thể biết trước...



Chỉ có thể chờ đến lúc mọi người đứng vững vàng gót chân, tu vi đạt tới một mức nhất định, thì sẽ đón người nhà lên nhưng, lúc đó, là chuyện của bao nhiêu năm nữa?



Vài năm sau? Vài thập niên sau? Vài trăm năm sau?...



Sở Dương nói: "Ta nghĩ, nếu Thiên Ma lần này, chính là do bên trên khống chế, vậy chúng ta tất nhiên sẽ có được thời gian chuẩn bị; nhưng khoảng thời gian này tuyệt đối sẽ không quá dài, mọi người nắm chặt thời gian mà giải quyết mọi việc đi."



"Tốt!"



Rạng sáng hôm sau.



Huynh đệ Cửu Kiếp giống như gió cuốn rời khỏi Thượng Tam Thiên, phân tán các phía, vội vàng về gia tộc của bản thân ở Trung Tam Thiên.



Đàm Đàm cũng dẫn theo một đám cao thủ của Tam Tinh Thánh Tộc, nhanh chóng chạy về Tây Bắc, dàn xếp tất cả công việc trong tộc.



Đám người Đệ Ngũ Khinh Nhu cùng Phong Nguyệt Hàn Tiêu, lại bận tối mày tối mặt, hận không thể có thêm vài cái đầu, vài đôi tay chân để làm việc.



Toàn bộ đại lục đều đang vô cùng lộn xộn, muốn chỉnh đốn lại thì đâu phải là chuyện dễ? Chỉ trong vòng hai ngày, thậm chí tóc của Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng đã bạc mấy sợi.



Vũ Tuyệt Thành không hề có gánh nặng gì, dừng lại thêm vài ngày ở chỗ Pháp Tôn chết đi.



Mặc dù hai bên từng là địch, mặc dù hai bên từng như nước với lửa, nhưng Vũ Tuyệt Thành vẫn mang rượu, cúng tế người từng đã là một trong Cửu Kiếp này; người đã làm toàn bộ thiên hạ điên đảo, rửa sạch nguyên một đại lục rộng lớn!



Sở Dương mang theo nhi tử cùng muội muội, chuẩn bị trở về Sở gia ở Đông Nam.



Tất cả mọi người ước định: chỉ cần có một người cảm thấy sắp phá toái, thì tất cả phải chạy về thành Chấp Pháp ngay lập tức, mọi người cùng nhau Phá Toái Hư Không, bước vào Cửu Trọng Thiên Khuyết!



Khi Sở Dương chuẩn bị đi, thì lại nhận được một chuyện mừng ngoài ý muốn.



Dạ Thí Vũ đã trở lại!



Đương nhiên Dạ Thí Vũ trở về không thể coi là chuyện quá vui mừng, nhưng hắn mang về Hoàn Hồn thảo, cũng là thứ thuốc suy nhất có thể cứu trị cho Dạ Sơ Thần.



Khi Dạ Thí Vũ trở về biết được Dạ gia đã không còn tồn tại, liền hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ. Sau đó khóc rống không ngừng; đưa Hoàn Hồn thảo nhờ Sở Dương mang về, mà bản thân Dạ Thí Vũ thì ở lại nhà cũ của Dạ gia gác đêm.
Càng về sau, chuyện này càng thêm ồn ào huyên náo, ngay cả Sở Tiếu Tâm lão nhân gia cũng nhẹ nhàng đi ra. Nhìn thấy Thiết Dương, nhịn không được ồ lên một tiếng, nhìn kỹ vài lần, liên tục gật đầu.



Sở Hùng Thành cung kính nói: "Lão tổ tông, người xem thiên phú của đứa nhỏ này như thế nào?"



Sở Tiếu Tâm nở nụ cười hiếm thấy, nói: "Phúc duyên của Sở gia ta thật là sâu, có được hai cha con này, thì Sở gia ta từ nay về sau không hề tàn lụi, kéo dài cùng trời đất! Rốt cuộc ta cũng đã có thể yên tâm, ha ha, ha ha..."



Cười hai tiếng vui sướng, rồi quay đầu lại đi vào một cách nhẹ nhàng.



Tiểu tử kia lanh lợi ngoan ngoãn, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào giống như lau mật, tất cả người xung quanh đều vô cùng sung sướng, quà gặp mặt cũng nhận rất nhiều, trong lúc nhất thời, đại viện Sở gia vang lên tiếng nói tiếng cười rộn ràng, giống y như lễ mừng năm mới.



Mọi người tiến vào trong nhà, Sở Nhạc Nhi bám sát mẫu thân không chịu rời đi.



Sở Dương lại đi về phía Mạnh Siêu Nhiên trước.



Mạnh Siêu Nhiên đang đứng chắp tay ở cửa, hình như đang chờ trước, nhìn thấy Sở Dương đi về phía này, liền mỉm cười, vẻ mặt lạnh nhạt như ngày thường.



Không đợi Sở Dương mở miệng, Mạnh Siêu Nhiên đã hỏi: "Lần này thật sự phải đi rồi sao?"



Vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, hình như đối với chuyện đồ đệ ra đi, hoàn toàn không hề lưu luyến một chút nào.



Nhưng Sở Dương biết rõ, trong lòng sư phụ mình, tuyệt đối không hề lạnh nhạt như vậy.



"Dạ!" Sở Dương cảm thấy trong cổ họng có chút đắng chát, khó khăn lắm mới nói ra được chữ này. xem tại TruyenFull.vn



"Uhm, lên cũng tốt, thế giới bên trên rộng lớn hơn." Mạnh Siêu Nhiên nói khích lệ: "Nơi đó mới là nơi huynh đệ các ngươi tỏ rõ tài năng."



Hắn dừng một chút, hỏi: "Đàm Đàm đâu rồi? Hắn bây giờ đang làm gì, tại sao không về đây với ngươi."



Sở Dương nói: "Hiện giờ Đàm Đàm làm người đứng đầu một tộc, có vài việc phải tự thân hắn giải quyết, lần này tai hoạ lớn kết thúc, sắp phải phi thăng, hắn phải về Tam Tinh Thánh Tộc sắp xếp công việc sau này, sau khi giải quyết xong mọi việc, sẽ nhanh chóng chạy tới đây, đoàn tụ với chúng ta, ta đoán có lẽ cũng chỉ khoảng hai ba ngày mà thôi, đúng rồi, có thể hắn còn mang vợ hắn tới giới thiệu với ngài nữa."



Vẻ mặt lạnh nhạt của Mạnh Siêu Nhiên bỗng ngưng trọng, "Ngươi nói, hắn muốn mang vợ của hắn tới giới thiệu cho ta? Chính là vị Tạ cô nương kia phải không?"



Cả đời Mạnh Siêu Nhiên đều luôn lạnh nhạt, cũng chỉ có hai người có thể làm cho hắn lo lắng, một người chính là đồ đệ tốt Đàm Đàm của hắn, người kia không phải là đồ đệ Sở Diêm Vương của hắn, mà là một cô nương tên là Tạ Đan Phượng.