Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 178 : Kế hoạch lớn không bằng biến hóa lớn

Ngày đăng: 02:57 22/04/20


Ngày hôm đó, Bổ Thiên Các vẫn đang bận rộn như cũ. Sau lần đại thanh tẩy thì hai vị Đường chủ cũng trở nên nhàn rỗi hơn.



Hiếm khi Thiết Bổ Thiên lại quyết định ngoan độc như vậy, diệt cỏ diệt tận gốc. Ngày hôm đó, thành Thiết Vân bao trùm một tầng u ám, mùi mau tanh bốc lên tận trời! Chỉ tính riêng số lượng người chết dưới tay đao phủ thì cũng đã hơn một nghìn ba trăm mạng!



Một ngày kia cũng chính là ngày thứ hai mà Trình Hạc đi tới Thiết Vân Thành.



Từ khi bắt những người đó cho đến khi xử chém chỉ mất có bốn ngày. Trong những ngày đó còn bao gồm cả tra hỏi và xác minh. Tuy rằng Thiết Bổ Thiên cũng bỏ ra số lượng nhân lực, vật lực cùng binh lực khổng lồ những tốc độ nhanh như vậy vẫn khiến người khác phải nghẹn họng mà nhìn!



Thành Thiết Vân ngập chìm trong nỗi kinh hoàng trước nay chưa từng có.



Tất cả mọi người đều biết chỉ có Sở Diêm Vương mới có thể làm ra những chuyện lớn như vậy! Nhất thời, uy danh hung ác của Sở Diêm Vương lại được nâng thêm một bậc. Riêng ở trong thành Thiết Vân này thật sự đạt tới mức dọa im trẻ con khóc đêm.



"Nếu còn không nghe lời là mẹ cho Sở Diêm Vương đến bắt con đi bây giờ đấy!"



Bởi vậy…



Tất cả mọi người đều dùng mấy lời đe dọa này. Nhưng dường như không ai nghĩ tới chuyện: Những người có thể khiến cho Sở Diêm Vương ra tay thì không ai là kẻ bình thường cả!



Uy thế của Bổ Thiên Các vì Sở Diêm Vương mà quật khởi, càng ngày càng có nhiều người đến xin gia nhập vào đây.



Trong khoảng thời gian này, Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng vừa mới kết thúc được công việc bận rộn xong thì lại phải tiếp tục gánh vác trách nhiệm quan trọng khác. Đó chính là tuyển chọn người mới, huấn luyện người mới, làm cho ba phân đường của Bổ Thiên Các dần hoàn thiện hơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.



Mấy phần công việc này cũng lại khiến hai người cảm thấy nhức đầu. Làm tốt thì cũng chẳng được gì nhưng một khi xảy ra chuyện gì không may thì chắc chắn mình phải chịu tội nặng rồi.



Bất kỳ kẻ nào cũng có thể tưởng tượng được, khi làm thủ hạ của Sở Diêm Vương mà phạm sai lầm thì sẽ phải chịu cái dạng "đãi ngộ" như thế nào!



Hai người từng bắt tay hợp tác đưa ra kháng nghị với Sở Diêm Vương, yêu cầu được đổi công việc khác, cho dù là lẻn vào Đại Triệu hoạt động gián điệp còn dễ dàng hơn là làm chuyện này. Chuyện này tốt nhất nên để cho Sở Diêm Vương tự mình làm, như vậy thì ai cũng sẽ nhẹ nhàng hết.


*Dao sắc chặt đay rối: Dùng cách thức trực tiếp, bạo lực nhất giải quyết vấn đề.



Chứ đợi đến ba ngày sau, hai vị Vương tọa kia hồi phục được một chút lực lượng thì lúc đó khó làm được gì. Người của Hắc Ma đi rồi, Bổ Thiên Các của mình dưới tay hai vị Vương Tọa kia chẳng khác nào sơn dương đợi làm thịt.



Vì chuyện này, Sở Diêm Vương thậm chí còn "thân thiết" gặp mặt thủ lĩnh của ba bang phái lớn nhất trong thành Thiết Vân. Nói là bang phái lớn chứ thật ra là do đám côn đồ vô lại tụ tập với nhau mà thành.



Nhưng mà tên gọi thì cái trước so với cái sau càng vang dội. Một cái tên là Kim Long bang, một cái tên là Thần Thông giáo, còn một cái khác lại còn đặt là Vân Tiêu môn nữa.



Lúc này, ba vị Đại bang chủ lại giống như mấy cậu học sinh nhỏ ngồi ngay ngắn trong sảnh lớn của Bổ Thiên Các. Sắc mặt cả ba người đều tái nhợt, trong mắt toàn vẻ sợ hãi, tay chân thỉnh thoảng lại không kiềm chế được mà run lẩy bẩy.



Bọn hắn làm sao có thể không khẩn trương cho được. Ngồi đối diện với bọn hắn chính là Sở Diêm Vương, kẻ hung ác nhất của Thiết Vân quốc từ xưa tới nay!



Ba người nhìn vào tấm mặt nạ dữ tợn, đáng sợ, bộ áo bào đen trông giống như u linh, ánh mắt lạnh lẽo, khí thế chém giết vô tình cùng uy thế nắm giữ quyền sống chết thiên hạ ở trước mặt mình, không tự chủ được mà thấy lạnh cả người.



Thế lực của loại bang phái này cũng không nhỏ. Mỗi một bang phái đều có hơn nghìn tên lưu manh, du côn, vô lại. Nhưng ai cũng hiểu được, chỉ cần Sở Diêm Vương nói một câu thì toàn bộ hơn một nghìn người trong bang phái này sẽ biến thành đầu người treo trên tường! Không có bất kỳ người nào dám hoài nghi về chuyện này!



Một thời gian trước, Sở Diêm Vương vừa mới chỉnh đốn lại quan trường xong, chẳng lẽ bây giờ bắt đầu chỉnh đốn bang phái? Nếu không, nhân vật lớn như hắn tại sao lại muốn gặp ba tên đầu lĩnh của đám lưu manh như mình làm gì?



Càng nghĩ càng thấy sợ, ba người kia cũng càng thêm run rẩy. Hơn nữa, từ khi xuất hiện đến giờ, Sở Diêm Vương đều duy trì sự im lặng, không nói bất kỳ lời nào nhưng ánh mắt rét lạnh mang theo sát khí vẫn nhìn chằm chằm vào mình… Cảm giác này càng khiến bọn họ thấy khủng bố hơn.



Không biết là từ lúc nào, cặp chân của bang chủ Kim Long bang run lên bần bật, trên trán Giáo chủ đại nhân của Thần Thông giáo đổ mồ hôi như mưa, ánh mắt mờ mịt. Còn môn chủ của Vân Tiêu môn thì không thể giữ được bình tĩnh, răng đánh vào nhau cầm cập. Hắn càng muốn cắn chặt răng để không run rẩy nữa thì tiếng răng va vào nhau càng lúc càng nhiều.



Thật ra thì Sở Dương chỉ tùy tiện đánh giá một chút, sau đó ngồi suy nghĩ một chút xem nên nói như thế nào mà thôi. Không ngờ rằng lại hù doạ ba người kia thành bộ dáng như vậy.



"Ba vị có biết bản tọa vời các vị tới để làm gì không?" Giọng nói của Sở Diêm Vương rất bình tĩnh, thậm chí là ấm áp vô cùng.



Nhưng ba người kia vốn chỉ dám ngồi khép nép ở mép ghế khi nghe Sở Diêm Vương nói vậy, lập tức từ trên ghế tuột xuống, "Bịch! Bịch! Bịch!" ngã bệt lên trên đất. Ngay sau đó, ba cái ghế cũng đổ xuống, thanh âm không lớn nhưng bọn họ lại cảm thấy giống như sét đánh ngang tai.