Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 186 : Vì quân nhất túy!
Ngày đăng: 02:57 22/04/20
Cũng chính là vào đêm này, trong tướng phủ Đại Triệu, Đệ Ngũ Khinh Nhu cho toàn bộ người lui xuống, một mình trong phòng, bộ áo bào vải bố màu trắng, hắn khoanh tay đứng thẳng ở Lương đình, hai mắt xuất thần nhìn lên bầu trời đêm thật lâu không nói gì.
Trời thu rất lạnh, gió nhẹ nhàng thổi tựa như là nỗi buồn ly biệt, thật khó mà chia ly được.
Đệ Ngũ Khinh Nhu cứ đứng như vậy không nhúc nhích.
Mãi lâu sau, trong đêm khuya tịch mịch vọng lên một tiếng ngâm nga thở dài, Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ nhàng nói: "Huynh đệ, ngươi đi rồi sao?"
Gió cũng nức nở, không nói gì.
Đệ Ngũ Khinh Nhu từ từ quay người, phía sau ông ta có một cái bàn nhỏ, mép bàn đã bị mài mòn, chỉ là dùng một loại gỗ thông thường làm ra, rõ ràng là đã có mấy chục năm tuổi thọ rồi. Trên bàn, có sáu món ăn và một bầu rượu.
Bốn chén rượu đặt ở bốn hướng khác nhau.
Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi ngồi xuống, nhấc bầu rượu lên rót đầy chén rượu của mình. Hắn bưng chén rượu lên im lặng như vậy, thật lâu sau mới buông xuống.
"Ta vẫn luôn không tin rằng, ngươi đi thật rồi" Đệ Ngũ Khinh Nhu lẩm bẩm nói: "Thân phận của ngươi, tài nguyên ngươi nắm giữ, bất kể là đối địch với ta thì cũng đều là một tài sản vô cùng lớn, chỉ cần là một kiêu hùng trong lòng ôm ấp mộng chinh phục thiên hạ thì nhất định sẽ không dễ dàng giết đệ".
"Cho nên, ta vẫn luôn hy vọng rằng đệ đã bị giam giữ" Đệ Ngũ Khinh Nhu lắc đầu cười khổ, hắn nhấc chén rượu không do dự mà uống cạn một hơi, chính vào lúc nhấc chén rượu lên, một giọt nước đã từ khóe mắt đã rơi vào chén rượu.
Đệ Ngũ Khinh Nhu đã uống chén rượu hỗn hợp rượu và nước mắt mang niềm thương nhớ, hắn nhắm mắt lại uống một hơi cạn, trên mặt bị cái nồng của hơi rượu làm cho hồng lên, hắn vẫn chưa hề mở mắt mà cứ thế hơi cúi đầu rồi nhẹ nhàng nói: "Nhưng ta lại không nghĩ tới việc, trước mặt ta và cùng ta tranh đoạt thiên hạ lại chính là một vị anh hùng."
Nói đến hai từ "anh hùng" này, giọng Đệ Ngũ Khinh Nhu đột nhiên trầm xuống nhưng lại tràn ngập ý trào phúng.
"Thiên hạ bá nghiệp thùy tố chủ? Cửu trọng thiên lí ngã vi hùng! Đồ tẫn thương sinh cửu vạn vạn! Huyết hải vi tương cốt tố binh!" Đệ Ngũ Khinh Nhu cúi đầu ngâm nga, liệng lẩm bẩm: "Nhị đệ, đây là bài thơ ban đầu ta viết, còn nhớ ban đầu đệ cũng đã từng hợp với ta một khổ".
Bởi vì Đệ Ngũ Khinh Nhu đã phát tay ngắt lời của y. Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn chén rượu lẳng lặng nói: "Nói đến Sở Diêm Vương đi".
Hàn Bố Sở khóe miệng tê tê hít một hơi thật sâu nói: "Người này…vẫn còn thật khó nói…"
"Ừ, vậy thì để ta nói" Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười: "Bất Sở, cái tên Sở Diêm Vương này, từ những hành sự của hắn có thể nhận thấy, hắn rõ ràng là một kỳ tài ngàn năm khó gặp. Hắn có sự tính toán cẩn thận của ngươi, cũng có sự trầm ổn cẩn thận của Vân Hạc, còn có gan to mật lớn của Cao Thăng, mơ hồ cũng có một chút kế sách không bỏ qua bất cứ thứ gì".
Hàn Bố Sở lẳng lặng nghe, việc hắn thích nhất chính là lẳng lặng nghe Đệ Ngũ Khinh Nhu phân tích một người, từ đó nói ra ưu nhược điểm cùng với điểm đột phá của người này. Điều này đối với Hàn Bố Sở mà nói chính là một sự hưởng thụ.
"Sở Diêm Vương ban đầu ra nhập đội của Đỗ Thế Tình mà vào thành Thiết Vân, sau đó có Thiết Bổ Thiên chỉ điểm mà gia nhập Bổ Thiên các".
"Từ giai đoạn này có thể thấy, Sở Diêm Vương tuy còn trẻ nhưng vô cùng cẩn trọng. Mỗi bước đầu có mục đích rõ ràng, mỗi bước đều đánh trúng điểm yếu của người khác".
Đệ Ngũ Khinh Nhu hiển nhiên một chút cũng không tin rằng, Sở Diêm Vương là cao thủ vương tọa theo như tin đồn.
"Nói tới bước đầu tiên của hắn trước, Đỗ Thế Tình tại sao lại thu nhận Sở Dương, đây là một vấn đề cần phải xem xét, bởi vì Đỗ Thế Tình cứu người vô số, sớm đã không còn nhớ mình đã từng cứu bao nhiêu người nữa rồi. Mà trên đời này, người đời có bao nhiêu người vong ân phụ nghĩa, cho đi nhưng lại không nhận được báo đáp. Đỗ Thế Tình mặc dù mang tấm lòng của một người làm nghề y nên cũng khó tránh những việc canh cánh trong lòng. Như hiện tại đột nhiên gặp lại người ngày xưa mình đã có ân, Đỗ Thế Tình nhẽ ra phải vô cùng vui mừng mãn nguyên mới đúng. Điểm này suy nghĩ có thể biết. Hơn nữa lúc đó Đỗ Thế Tình tới Thiết Vân quốc là tự nguyện, cũng chính là lúc trong lòng đang yếu đuối nhất. Cho nên, kể từ khi Sở Dương nói ra cái từ báo ân đó, kế hoạch bước đầu của hắn đã hoàn toàn thành công".
"Bước đầu tiên này, Sở Dương đã lợi dụng nhân tính" Đệ Ngũ Khinh Nhu sâu sắc nói.
Hàn Bố Sở nhẹ nhàng gật đầu.
"Bước thứ hai, Đỗ Thế Tình vào Thiết Vân, những người có mắt nhìn vừa nhìn liền biết ngay là mưu lược của ta, cho nên bên phía Thiết Vân có người muốn giết Đỗ Thế Tình, còn Sở Dương lại hoàn toàn có thể hóa giải được, đồng thời lại không vạch trần thân phận của đối phương mà lưu lại con đường lùi. Điều này chính là điểm mấu chốt, các ngươi có thể cho rằng đây chỉ là chuyện bình thường nhưng lại bỏ qua tầng ý nghĩa sâu xa trong đó".
"Nếu như không có bước này thì Thiên Binh Các chỉ có thể bị người phá hủy mà thôi".