Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 197 : Cướp cùng giết ngoài ý muốn!
Ngày đăng: 02:57 22/04/20
Đây là tổn thất lớn nhất trong vòng mười năm nay kể từ khi Kim Mã Kỵ Sĩ đường được thành lập! Vương tọa chết ở bên ngoài lại càng là một việc chưa từng có. Trình Vân Hạc có thể tưởng tượng được rằng sau khi Kim Mã Kỵ Sĩ đường biết được tin tức này sẽ điên cuồng tới mức nào…
Nghĩ tới tình cảnh của chính mình, Trình Vân Lạc có một loại cảm giác vô lực hỏi trời xanh. Bản thân mình tới Thiết Vân Thàng gánh vác trọng trách, nhưng từ khi tới đây, lại có thể chuyện gì cũng chưa làm, đã lập tức lâm vào loại hoàn cảnh xấu này!
Từ ngày đầu tiên tới đây, đã bị Khổng Thương Tâm tự tiện hành động mà lâm vào vũng bùn, đến hiện tại bùn càng hãm càng sâu, không rút ra được.
Hắn cau mày trầm mặc đi thong thả, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ thật sự phải… liều một phen sao?"
***
Sang buổi chiều, Đỗ Thế Tình khoan thai đi tới, hiện nay ở thành Thiết Vân vô cùng hỗn loạn, Đỗ Thế Tình tới đây tất nhiên là phải có hộ vệ đi theo.
Liệt hỏa đao tông Công Vị Thành cùng bốn vị kỵ sĩ tới trước cửa Bổ Thiên Các liền bị chặn lại, khách khách khí khí đưa tới phòng khách uống trà.
Thấy vậy, Cao Vị Thành tức giận bất bình nói: "Chúng ta và Sở Ngự Tòa nhà các ngươi cũng được coi như là quen biết, tại sao sau khi mượn chúng ta để lên được vị trí cao ở Thiết Vân thành rồi thì liền trở mặt vô tình vậy? Đúng là hành vi của kẻ tiểu nhân".
Câu nói này của Cao Vi Thành làm cho tất cả người trong Bổ Thiên các nhất tề tức giận trừng mắt nhìn hắn, đặc biệt là ánh mắt của mấy người đang băng vải trên vai lại càng bốc hỏa hơn, họ hận không thể một đao đem lão nhân gầy gò miệng phun phân này băm thành thịt vụn.
"Các hạ, cho dù ngươi là ai đi nữa, ở đây chỉ cần ngươi nói bậy thêm một câu về Ngự Tòa nữa, ta không dám cam đoan ngươi có thể còn sống đi ra ngoài" Trần Vũ Đồng mặt bình tĩnh, âm u nói.
Cao Vị Thành hừ một tiếng, bộ mặt khinh thường, nhưng cũng không nói lời nào nữa.
Lúc này ở trong phòng, Sở Dương cũng Đỗ Thế Tình đang ngồi đối diện nhau. Nguồn: https://truyenfull.vn
"Đỗ tiên sinh, ta muốn biết, người có nhược điểm gì để Đệ Ngũ Khinh Nhu nắm được vậy?" Thật lâu sau, nhìn Đỗ Thế Tình băng bó xong cho mình, Sở Dương mới chậm rãi hỏi.
Lời còn chưa dứt, một thanh đao đen lóe sáng giữa trời biến thành tia sét đâm thẳng tới chỗ Cao Vị Thành. Ánh đao vừa thoáng hiện lên, một đạo bóng đen đột nhiên xuất hiện.
Lại có một bóng đen nữa xuất hiện, thanh trường kiếm từ phía sau xe lao tới, xoát một tiếng, kiếm đã đâm trúng bốn vị thị vệ, cùng lúc bị văng ra bốn phía, ngay sau đó, người này đã lao tới thùng xe, mơ hồ nghe thấy tiếng người này nói: "Đỗ tiên sinh, cứu bệnh như cứu hỏa, theo ta đi một chuyến".
Sau đó, oành một tiếng, chiếc xe ngựa bị phá tan ra, một người áo đen bịt mặt một tay mang theo Đỗ Thế Tình từ trong xe bay ra, sau đó, hai chân người này giẫm một cái liền như con chim lớn bay đi, lại mượn lực của đỉnh mái nhà bên đường, vù một tiếng biến mất vô tung vô ảnh!
Mà lúc này, Cao Vị Thành đã bị người áo đen kia làm cho không thở nổi nữa rồi, nếu như không phải hắn điên cuồng phát ra liệt hỏa thì e rằng bây giờ đầu đã rơi xuống đất rồi…
Giờ phút này, nhìn thấy Đỗ Thế Tình đã bị bắt rồi, Cao Vị Thành vô cùng sợ hãi, hắn bay người lên muốn xông lên chặn lại, nhưng người mặc áo đen bịt mặt kia đao pháp vô cùng linh hoạt, thân người thủy chung không rơi xuống đất, điều này làm cho Cao Vị Thành vô cùng chật vật, cơ bản rút tay không ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đỗ Thế Tình bị người bắt đi.
"Người đâu… Đỗ tiên sinh bị bắt đi rồi!" Cao Vị Thành trong tình thế cấp bách cũng không lo nghĩ đến thể diện của mình, cứ thể mà gào to lên.
"Đây là Đao tông sao?" Người mặc áo đen kia cười lạnh một tiếng: "Thật sự là đã đánh mất mặt mũi đao tông!" Rất hiển nhiên, người áo đen này cũng là một vị đao tông.
Tiếng kêu gào của Cao Vị Thành truyền ra xa, bốn phía quân đội liền tụ tập tới.
"Vốn định chơi với ngươi một lát, không ngờ ngươi cả thể diện cũng không cần, vậy thì đừng giữ tính mạng của mình nữa" Người áo đen kia đột nhiên hét lớn một tiếng, thanh trường đao thu lại, trong phút chốc, tựa như toàn bộ không khí trong không gian theo cái thu đao lại này của hắn mà toàn bộ bị rút sạch, biến thành chân không!
Sau đó, ánh đao lóe lên trong đêm tối chém thẳng vào đầu!
Một đao này không có gì đẹp mắt, nhưng khí thế lại vô cùng nghiêm nghị, làm cho người ta cảm thấy, cho dù phía trước có là một ngọn núi lớn thì một đao này cũng có thể bổ ra! Hơn nữa, một đao này hoàn toàn không lưu thủ, tựa như mặc kệ trước mặt có cái gì, sau khi bổ ra cũng sẽ không đình chỉ, vẫn bổ xuống, đem cái đại địa này cũng bổ làm hai đoạn!
Cao Vị Thành chỉ cảm thấy thế đao của đối phương vô cùng hung hăng tập trung vào mình, trong lúc nhất thời ngay cả xuất đao cũng khó. Không khỏi hồn vía lên mây, trong lúc cấp bách đột nhiên rống to một tiếng, ngọn đao trên tay cùng ngũ quan trên mặt đều đột nhiên phun ra liệt hỏa hừng hực!
Giờ khắc này, Cao Vị Thành cả người đột nhiên biến thành một người lửa!