Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 2062 : Kiếm Chủ ra oai
Ngày đăng: 03:15 22/04/20
Người thiểu niên kia sau khi rẽ mấy vòng thì lặng lẽ tiến vào đám đông người trong chợ.
Từ 1 con đường tát trong chợ, Sở Dương rõ ràng cảm giác được không có bất kỳ một cổ thần niệm nào chú ý tới nơi này, trong lúc bất chợt tự thân thần niệm trong nháy mất tỏa ra khắp nơi, bao phủ trong chu vi ba trượng.
Ở trong phạm vi đạo thần niệm này, bất luận kẻ nào đều không thể thẩm thấu vào, nhìn không thấy tới, nghe không được.
Sở Dương nhanh chóng đưa tay đánh ra một trảo, cả mặt đất trong nháy mát bị hút lên, thổ tầng sâu ba trượng, thổ tầng phía trên nhất vẫn dính với tảng đá, trên tảng đá còn có rau quả, phân ngựa...
Sở Dương lắc mình chui vào, chợt lóe rồi biến mất. Mặt đất chừng hơn 1 trượng chu vi kia lần nữa vô thanh vô tức chìm xuống, một lần nữa cùng hai bên phòng ốc hòa hợp như bỉnh thường, không người nào biết ở chỗ này lại đã từng xuất hiện một cái thông đạo.
ở chỗ này đã có một người sống từng biến mất.
Không chi là bời vì phương thức ẩn náu này quá mức vượt quá lẽ thường, vượt xa thường quy, cùng bởi vì nơi này thật sự quá đô nát, nghèo quá thế cho nên thi thoảng mới có một kẻ lang thang đi qua, xem một chút không có ai mới tụt quần ra mà đái đường.
Dĩ nhiên, kẻ lang thang kia cùng không chú ý tới nước tiểu của hắn rất nhanh chóng thẩm thấu xuống...
Hắn chẳng qua là rất nhanh sảng khoái. ngẩng đầu lên thở dài, nhất phái hưởng thụ, xong chuyện liền rồi đi.
Sở Dương một thân áo đen, ở trong lòng đất nhanh như tia chớp cấp tốc xuyên qua. Tuy nhanh chóng như vậy nhưng lại không phát ra thanh âm gì.
Sau khi cảm ứng động tịnh phía trên, cuối cùng đà tới đầu bên kia, từ một căn nhà hoang vu Sở Dương ló đầu ra, cảnh giác quét qua quanh mình mấy lần. Sau khi xác nhận là không có dị thường, lúc này mới phi thân mà lên. Nhưng ngay sau đó thân thể "Sưu" một tiếng liền bay lên trời cao, bản thân thần niệm không che dấu nữa mà ầm ầm phát ra, bao phủ xuống!
Sở Dương luân phiên dưới cơ duyên xảo hợp, tự thân tu vi tiến nhanh, vừa vào cấp Thiên nhân cấp đã trực tiếp đạt đến Thiên nhân tầng thứ sơ cấp đinh phong, tổng hợp lực chiến đấu đà không dưới Thiên nhân tầng thứ đinh cường giả. Bất quá so sánh về thần niệm tu vi thỉ Thiên nhân tầng thứ đinh cường giả vẫn thua kém hắn rất nhiều.
Thần thức của hắn vốn gặp được kỳ ngộ mà cường hàn chí cực, giờ phút này tiến bộ lại càng khoa trương, nhờ vào Cửu Trọng Thiên Thần Công và cửu trọng bất đồng thuộc tính thần niệm gia thành, thần niệm hôm nay có thể nói là khổng lồ chí cực, không dưới Thánh Nhân trung cấp trình độ!
Thần niệm khổng lồ cường hàn như vậy hiện tại ở Cô Trúc thành mà nói, trên căn bản chính là gặp Thần sát Thần, gặp phật giết phật!
Không người nào dám ngăn chặn!
Thần niệm khổng lồ như thể như che trời đắp địa. Toàn bộ phương vị bao phủ cả Cô Trúc thành!
Sở Dương khóe miệng hàm chứa cười lạnh, cẩn thận mà nhanh chóng phân biệt xác định hết thảy thứ mình muốn.
Đây không phải là thể lực ngang nhau đối chiến mà là một phương diện máu tanh tru diệt!
Với thực lực gân như Thiên nhân cấp đỉnh lại có Cửu Kiếp Kiêm lam phụ, Sờ Dương lúc này mà nói cũng không đối thủ!
Trước sau chẳng qua là ngay lập tức, trong đại viện đà tràn đầy thi thể, máu tươi và phần còn lại của chân tay đã bị cụt vương vãi chung quanh!
Một ngày còn chưa quá ngọ, Sở Dương đà trước sau triển khai ba lần ám sát!
Cái này cùng dự kiến của Mặc Vân Thiên ba đại môn phái chênh lệch khá nhiều.
Ai có thể nghĩ được, đao phủ máu tanh kia sau hai lần tuyệt sát vẫn không tạm thời thu tay lại, hơn nữa lại lựa chọn lúc giữa trưa này mà đến tập kích?
Đây là sự can đảm khí phách bực nào, lớn lối bực nào!
Gió thu vẫn xào xạc, giữa trưa sáng rò. nắng vàng ấm áp lòng người. Nhưng ở trong không khí ấm áp hợp lòng người này, Sờ Dương lại mang theo lạnh lẻo sát cơ đột ngột phủ xuống, khiến cho những người này cảm thấy trong lúc nhất thời như rơi xuống hầm băng.
Trong phòng, giờ phút này cùng có không ít ngổn ngang thi thể, đó là những người bị kiểm khí xuyên thấu tường đá, bất ngờ không đề phòng mà chết! Có thể nói, những người này chính là bị chết không rõ nhất.
Còn có một số người đang từ bốn phương tám hướng lao tới đây, có người lớn tiếng gào thét nhào tới, không để ý tánh mạng của mình cùng muốn ngăn Sỡ Dương; một vị Thiên nhân cấp cao thủ, lấy thân ngự kiếm, lăng không mà đến, khí thế mười phần.
Quanh hắn có bảy tám Thánh cấp đỉnh cao thủ công kích mà lên, phấn đấu quên mình! Text được lấy tại Truyện FULL
Vào giờ khắc này, tất cả đều là lấy mạng đối mạng mà chiến đấu! Sở Dương khàn khàn cười lạnh nói: "Liều mạng a?! Xin lôi không tiếp được!"
Trong nháy mất kiểm khí xông lên trời, chẳng qua là cùng vị Thiên nhân cấp cao thủ kia trên không trung va chạm 1 hơi rồi ngay sau đó liền dựa thế trờ lui, mang theo một đạo kiếm quang bay thẳng đến chân trời, chi chợt lóe lên thì đã biến mất bóng dáng.
Phốc!
Vị kia Thiên nhân cấp cao thủ cả người đầy máu rớt xuống mặt đất; kiếm của hắn mới vừa va chạm với kiếm của Sở Dương đã biến thành sắt vụn, hoàn toàn không có đường kháng cự nữa, ngay sau đó lại bị Sở Dương gọn gàng đâm lên trên người mười bây mười tám cái lỗ thủng!
Lúc này hắn mà chưa chết thì có thể coi là tu vi kinh người, công tham tạo hóa rồi.