Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 208 : Liên tiếp đột phá!
Ngày đăng: 02:57 22/04/20
Vào lúc này, Sở Dương đúng là khổ không thể tả được. Cỗ lực lượng kia không ngừng oanh kích bừa bãi trong cơ thể hắn. Sở Dương thậm chí còn có cảm giác kinh mạch mình gần như không chịu đựng nổi áp lực được nữa mà nổ tung. Hắn chỉ có thể kiệt lực chống đỡ, nhưng cũng không biết mình có thể chống đỡ đến lúc nào...
Có lẽ ngay bây giờ, thân thể mình sẽ nổ tung thành một đống thịt vụn, nhưng trước khi mất mạng, Sở Dương tuyệt đối không bao giờ buông bỏ!
Áp lực trong kinh mạch càng lúc càng lớn... Từ trong thất khiếu Sở Dương, đã bắt đầu rịn ra máu tươi, khiến cho khuôn mặt hắn nhìn vô cùng dữ tợn đáng sợ..
Đúng lúc này... Nguồn: https://truyenfull.vn
"Con mẹ nó, đây là chuyện gì?" Kiếm hồn mà Sở Dương triệu hoán như điên rốt cuộc cũng xuất hiện, vừa xuất hiện liền ra vẻ kinh ngạc tới cực điểm: "Ngươi kiếm được linh dược uy lực khủng bố như vậy từ đâu thế?"
Nói xong, tựa hồ còn kiểm tra một chút, đột nhiên chấn động: "Là lực lượng của Linh Ngọc Sâm!" Sau đó nổi giận lôi đình: "Làm sao ngươi lại ăn loạn thứ này?"
"Ta ăn loạn cái gì? Linh Ngọc sâm?" Sở Dương chỉ có thể thầm nghĩ trong đầy, nhưng chỉ một chút phân thân như vậy cũng đau đớn chết đi sống lại, ngay cả lực lượng đối thoại trong ý niệm cũng không có nữa...
"Thu cho ta! Áp cho ta! Cho ta...." Kiếm hồn rít gào một tiếng, tựa hồ không ngừng dốc toàn lực. Sở Dương dàn dần cảm thấy, áp lực trong cơ thể mình tựa hồ yếu đi một chút...
Rốt cuộc, sau một khoảng thời gian áp chế, kiếm hồn mới dừng lại, bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ có áp chế tới bảy thành, còn lại ngươi phải hấp thu đi... Haiz! Tên tiểu quỷ chết tiệt nhà ngươi, thiên tài địa bảo dễ ăn lắm à? Quả thực là ngu ngốc! Nếu không phải có ta, chỉ sợ ngươi đã biến thành một đống thịt vụn rồi..."
Sở Dương bây giờ mới cảm thấy thân thể mình bắt đầu có chút tri giác, nhưng cảm giác kinh mạch căng cứng vẫn tồn tại như cũ, chẳng buồn để ý tới lời oán giận của kiếm hồn, hoàn toàn chìm đắm vào vận hành công lực.
"Cái này, không áp chế nổi giai vị của hắn nữa rồi, nhưng lại không có cảm ngộ tương ứng, phải làm sao bây giờ?" Sau khi Sở Dương nhập định, kiếm hồn vẫn lầm bầm như trước, tựa hồ đang rầu rĩ...
Đám người Kỷ Mặc vẫn lo lắng nhìn Sở Dương. Sau tao ngộ của Cố Độc Hành, Kỷ Mặc vẫn chưa từ bỏ ý định hiệp trợ, kết cả so với Cố Độc Hành còn thảm hơn, bị chấn bay như diều đứt dây ra ngoài năm sáu trượng, cắm đầu vào trong đống tuyết, chỉ để lại hai cái chân lay lắt theo gió...
Moi người thầm buồn cười, nhưng lại càng lo lắng cho Sở Dương.
Dần dần, biểu tình năm người bắt đầu từ lo lắng chuyển thành kinh nghi bất định, bởi vì cái khí tức cuồng bạo kia đã dần dần yếu bớt.. Dường như hiện giờ Sở Dương đã ổn định trở lại rồi...
Sau đó, chậm rãi biến thành vững vàng, mọi người rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, như trút được gánh nắng…
Cố Độc Hành lạnh lùng nói: "Không phải các ngươi không thừa nhận lão đại sao? Thế nào, bây giờ khẩn trương cái gì?"
"Tin tốt là... ta sắp đột phá võ tông cửu phẩm rồi...." Cố Độc Hành khoan khoái nở một nụ cười.
"A....aaaaaaaaaa...." Kỷ Mặc hoàn toàn sụp đổ rồi. Hắn nhảy dựng lên, đột nhiên hét lên: "Còn có thiên lý nữa sao? Còn có thiên lý nữa sao? Thiên lý ở đâu?"
Đột nhiên quỵ hai chân quỳ xuống, liều mạng đâm xuống mặt đất đầy tuyết, gào rống: "Giết ta đi, giết ta đi...."
La Khắc Địch cùng Đổng Vô Thương ngạc nhiên, nhìn Kỷ Mặc, ấp úng hỏi: "Hắn... bị động kinh à?"
"Động kinh phát tác đấy mà!" Cố Độc Hành có chút vui sướng khi nhìn người khác gặp họa...
Đúng lúc này, một cỗ khí tức mạnh mẽ đột nhiên bạo phát!
Lại có người đột phá!
Mọi người cùng ngạc nhiên nhìn về phía Sở Dương, thầm nghĩ, cái tên biến thái này còn chưa đột phá xong hay sao? Nhìn vừa quay sang thì thấy bên phía Sở Dương chẳng có chút động tĩnh nào, còn đang kỳ quái thì Đổng Vô Thương đột nhiên hét thảm một tiếng, run rẩy nói: "Làm sao lại là ngươi? Làm sao lại là ngươi?"
Mọi người theo ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy Kỷ Mặc cuộn mình trên mặt đất, tư thế cả người thực không có chút nào gọi là bình thường, nhưng cái khí tức đột phát thì quả thực là từ trên người Kỷ Mặc bạo phát ra...
Tên gia hỏa này liên tiếp bị đả kích kịch liệt kích thích, không ngờ vào lúc lại bất ngờ đột phá...
Đổng Vô Thương bi phẫn không gì tả nổi!
Mình sắp đột phá rồi, hiện giờ đã cảm thấy bình cảnh buông lỏng, chỉ cần trở về vận công cẩn thận, là có thể đột phá, sau đó dễ dàng ngồi lên ngôi vi tam ca, nhìn ba tên tiểu đệ triều bái...
Đổng Vô Thương thậm chí còn nghĩ tới lúc đó mình nên vênh thế nào...
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Kỷ Mặc không ngờ lại đột phá ngay trước mắt mình! Dựa theo thứ tự đột phá trước sau... Kỷ Mặc chẳng phải đã trở thành Tam ca rồi sao? Mà mình cho dù có đột phá thì cũng chỉ có thể xếp sau Kỷ Mặc...
Giờ khắc này, Đổng Vô Thương Đổng nhị thiếu gia chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, hận Kỷ Mặc thấu xương! Trong lòng rối rắm vô cùng, khóc không ra nước mắt. Chẳng lẽ do ta thả lỏng nửa ngày sao? Tại sao có thể như vậy chứ?