Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 2090 : Truyền thừa Thiên Độc thực sự
Ngày đăng: 03:15 22/04/20
Một câu của Đàm Đàm thuyết minh rất nhiều chuyện, trong lúc nhất thời Sở Dương có cảm giác có chút vui mừng.
Ma vương Nguyên Hồn đối với Sở Dương mà nói, cũng là một thứ khó có thể lay động được, nhất là khi nó cùng Đàm Đàm hợp lại không thể phân tách.
Hiện giờ nghe chính mồm Đàm Đàm cam đoan rằng sẽ không hề biến mất, vậy thì chuyện gì thì cũng có thể yên tân rồi!
"Thiên địa to lớn, quả nhiên là không thiếu điều lạ, chỉ có không nghĩ tới, chứ không có gì không có khả năng xảy ra! Chúng ta cũng phải nhanh lên mới được." Sở Dương cười cười, nói một câu không đầu không đuôi. Vào giờ phút này Yêu Ninh Ninh nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt của Sở Dương đang phát ra ánh sáng loá mắt, trong câu nói này tất nhiên có mang theo hàm nghĩa gì đó, chẳng qua là chính mình không hiểu mà thôi!.
"Đúng vậy." Đàm Đàm cười cười: "Trước kia vẫn nghe nói có kẻ dẫm trúng *** chó, còn từng cảm thấy rằng vận khí của mình cũng đã quá tốt, nhưng hôm nay mới thực sự nhìn thấy vận khí *** chó là như thế nào, mới biết được sự chênh lệch ở trong đó, nếu như thật so sánh, thì chúng ta cũng không có chút mặt mũi nào."
Sở Dương ha ha cười, lập tức nói: "Nhạc Nhi, ngươi đi theo ta."
Yêu Ninh Ninh nhìn Sở Dương cùng Sở Nhạc Nhi đi vào, tò mò không chịu được, nói: "Đàm ca, hôm nay là sao? Ngươi cùng Đại ca nói gì thì ta đều nghe thấy rõ, một chữ cũng không bỏ sót, nhưng tại sao ta lại không hiểu bất cứ một câu nào."
Đàm Đàm liếc xéo mắt nói: "Đây là thứ gọi là kinh nghiệm giang hồ đấy, lăn lộn giang hồ thì ngươi cần phải có năng lực lý giải rất cao. Có những lời, thường thường từng chữ đều bao gồm bảy tám loại ý tứ, nếu ngươi không lý giải được, thì sẽ bị đánh, thậm chí là bị giết chết!"
Đàm Đàm nghênh ngang rời đi: "Ngôn ngữ của bổn tọa rất tinh tế, ý nghĩa rất sâu xa, có lẽ tiểu tử ngươi sẽ phải lĩnh ngộ vài ngày, ta sẽ không ngăn chặn việc ngươi ngộ đạo, thế nên quay về đi ngủ đây."
Yêu Ninh Ninh ngây ngốc đứng ở trong gió, cẩn thận cân nhắc những câu Đàm Đàm vừa nói. Đột nhiên cảm giác vô cùng thích thú: "Hoá ra, đây mới là kinh nghiệm giang hồ sao, ta muốn tìm hiểu. Lĩnh ngộ, ngộ đạo..." Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Kết quả là hắn bắt đầu nghiên cứu mấy câu mà Sở Dương nói khi trước, càng xem xét thì càng cảm thấy bí hiểm, càng lý giải thì càng cảm thấy được trong đó ẩn giấu rất nhiều thứ, quả nhiên là vô cùng có ý nghĩa, kéo dài vô tận.
Câu đầu tiên là"Ta vẫn chưa hỏi ngươi, của ngươi giác tỉnh... Như thế nào?"
"Thiên địa to lớn, quả nhiên là không thiếu điều lạ, chỉ có không nghĩ tới, chứ không có gì không có khả năng xảy ra! Chúng ta cũng phải nhanh lên mới được."
Bởi vì, Đại công chúa Yêu Tộc mới mẻ kia, đột nhiên đã có được một đám tùy tùng đông đúc.
Hơn nữa mỗi người cũng không phải là người bình thường, trên người đều mang theo hơi thở mà chỉ có hoàng tộc Yêu Tộc mới có được, nhưng vấn đề ở đây là... Hai đại cao thủ vô cùng quen thuộc hoàng tộc Yêu Tộc, nhưng khi nhìn những người này... Thì một người cũng không nhận ra!
Điều duy nhất có thể khẳng định là, đám người kia cũng giống người gọi là Đại công chúaYêu Tộc, chắc chắn đều là đồ giả mạo!
Toàn bộ đội bảo vệ công chúa đều do người đóng giả nện bước chỉnh tề đi ra ngoài.
"Công Chúa Điện Hạ Duy nhất" của Yêu Tộc—— Sở Nhạc Nhi thì ngồi ở trên một chiếc xe ngựa hết sức xa hoa, vẫn hình dạng ôn nhu yếu ớt làm mọi người yêu mến, vẫn là một thân áo trắng như tuyết như lúc trước.
Nhưng lúc này lại không có người dám tới kiểm tra nữa rồi.
Còn tới kiểm tra, muốn chết sao?!
Hình như muốn chết thì cũng không nên dùng cách này đấy.
Tất cả binh lính Mặc Vân Thiên thấy chuyện lúc trước, thì đều hiểu vô cùng rõ điểm này, cho nên đều ép buộc chính mình đem khuôn mặt quay qua một bên.
Thật sự không thể trêu vào được.
Yêu Ninh Ninh đi ở phía trước nhất mở đường, đi bộ sóng vai cùng Đàm Đàm và Sở Dương, vừa đi vừa nói chuyện, thường thường phát ra từng trận cười to, cho thấy tâm tình cũng vô cùng tốt.
Hai người Hồ thúc thúc cùng Mã thúc thúc đi ở phía sau, hộ tống người phía trước, ánh mắt hai người yên tĩnh, trên mặt cũng không biểu hiện gì, lẳng lặng như mặt nước giếng.
Đoàn người, cứ như vậy, không sóng không gió đi ra cửa nam của Cô Trúc Thành.