Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 211 : Huynh đệ thành hình!
Ngày đăng: 02:57 22/04/20
Đồng tử thanh y nhân đối diện thoáng co rụt lại! Từ sâu trong đáy mắt lộ ra một tia hâm mộ. Thực lực mấy tên thiếu niên này đối với hắn mà nói, so với con kiến cũng không bằng. Nhưng giữa bọn hắn tràn đầy tình nghĩa, vì đối phương mà kiêu ngạo, cũng khiến người ta phải hâm mộ, đố kỵ!
Thanh y nhân rõ ràng có một loại cảm giác: Trước khi mình xuất hiện, sáu thiếu niên này cũng không phải là một chỉnh thể! Thậm chí, giữa bọn họ còn có một chút xa cách! Nhưng khi mình xuất hiện trước mặt bọn hắn, tạo ra chút áp lực thử thách, bọn hắn lại nhanh chóng dung thành một chỉnh thể!
Hiện giờ, đối phó với bất cứ ai trong sáu người bọn họ, đều sẽ phải đối diện sáu người liên thủ như thiên y vô pùng
Đối với sáu người như vậy, trừ phi giết sạch toàn bộ bọn họ. Nhưng cho dù chết, thì sáu người này cũng sẽ cùng chết.
Không có phân biệt trước sau!
Thanh y nhân thở dài một tiếng, trong lòng nhất thời có chút cảm khái. Hắn biết rõ, chuyện vừa mới xảy ra huyền diệu đến thế nào!
Sáu người này, trước khi mình tới rõ ràng vẫn còn ở trong giai đoạn ma hợp trọng yếu, tính cách và tỳ khí mới bắt đầu dung hợp, tới hợp tác và huynh đệ chân chính vẫn còn một khoảng cách!
Mà đoạn khoảng cách này chính là yếu điêm của bọn họ. Nếu như địch nhân của bọn họ lợi dụng yếu điểm này, thì sẽ dễ dàng phân hóa bọn họ, đánh bại bọn họ!
Nhưng không ngờ xảo hợp như thế, mình đột nhiên xuất hiện vào đúng thời khắc quan trọng này, vô tình hữu ý dùng vô thượng thần công của mình, tạo ra áp lực trí mạng lên bọn hắn!
Khi thanh y nhân đứng đằng xa nghe thấy Sở Dương nói, liền nảy sinh hứng thú với người nói câu này, cho nên mới hiện thân gặp mặt.
Mà sau khi gặp mặt, với nhãn lực vô cùng cao minh của hắn, đương nhiên là nhìn ra được, sáu người thiếu niên đối diện này vô luận ai cũng có một thân căn cốt không tầm thường! Kết quả là mới theo bản năng muốn thử thách thực lực mấy tên tiểu tử này.
Đây thuần thúy chỉ là phản ứng theo bản năng khi một cao thủ nhìn thấy đồng loại.
Nguyên công của hắn đã đến trình độ "Ý động tắc lực sinh, niệm dời tắc khí động!" Ngay trong khoảnh khắc ý niệm vừa động một cái, liền lập tức sinh ra khí trường khủng bố! Tạo thành áp lực khí thế siêu cường đối với sáu thiếu niên trước mặt!
Mà cũng dưới áp lực của mình, dưới nguy cơ lớn nhất cuộc đời mà bọn hắn phải đối mặt, bọn họ lại hoàn thành dung hợp, một bước lên trời!
Mình ngược lại biến thành chất xúc tác trọng yếu!
Mà nhân vật mấu chốt nhất chính là người ở giữa trong ba thiếu niên tiến lên đầu tiên! Người này thoạt nhìn là ít tuổi nhất, nhưng tác dụng do hắn tạo ra lại không có bất cứ kẻ nào thay thế được!
Ầm một tiếng, đột nhiên đại tuyết đầy trời!
Bạo tuyết trên không trung, tuyết đọng trên mặt đất, tuyết rơi trong rừng cùng bay vụt lên, tiếp đó còn có mấy cây đại thụ bị nhổ bật tận gốc, ầm một tiếng hình thành một bức tường tuyết, hất tung năm người Cố Độc Hành ra ngoài!
"Tiền bối hạ thủ lưu tình!" Sở Dương hét lớn một tiếng, đột nhiên dậm mạnh chân một cái, tay phải thụt vào trong tay áo! Trong vô thanh vô tức, vô hình vô ảnh, mũi Cửu Kiếp kiếm đã xuất hiện trên đầu ngón tay hắn!"
"Ngươi yên tâm, bọn hắn không chết được đâu." Thanh âm thanh y nhân kia có chút kích động, tựa hồ đang cố gắng kiềm chế, thản nhiên nói: "Chẳng qua thằng nhãi trần truồng kia sẽ hơi đau thôi..."
"Ngươi có ý gì?" Ánh mắt Sở Dương nhìn chằm chằm vào thanh y nhân, giờ khắc này, hắn đột nhiên không hề tránh né. Nếu như đối phương nói đám người Cố Độc Hành đã chết, Sở Dương sẽ lập tức toàn lực đào tẩu, cho dù có phải bại lộ bí mật Cửu Kiếp kiếm, cũng phải toàn lực đào tẩu!
Đây không phải là sợ hãi, mà làvì muốn báo thù cho huynh đệ thì bản thân phải sống sót trước!
Kẻ thù không chết, ta không chết!
Sau đó ẩn mình trong núi rừng, đợi đến khí võ công đại thành, gia tộc thanh y nhân này sẽ bị hắn trả thủ, không chết không ngừng!
Nhưng lúc này biết đám người Cố Độc Hành không việc gì, Sở Dương cũng yên tâm trở lại, thu hồi Cửu Kiếp kiếm lại.
Thân hình Thanh y nhân lướt tới trước vài bước, cẩn thận nhìn khuôn mặt Sở Dương, hỏi: "Ngươi họ gì?"
"Sở!" Sở Dương tùy ý đáp, lỗ tai dựng lên nghe, nghe động tĩnh của đám người Cố Độc Hành. Cho tới lúc này mới vang lên những bùm bụp, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất...
Tiếp đó, từ trong gió truyền đến một tiếng gào rú đau đớn, tiếp đó là tiếng giận dữ mắng: "Con mẹ nó, quần áo của lão tử lại.. Ôi chao.. cái mông của ta...." Đúng là thành âm của La Khắc Địch...
Sở Dương rốt cuộc cũng yên lòng. Công lực La Khắc Địch gần như là yếu nhất. Hắn không sao, những người khác đương nhiên cũng không sao.
"Ngươi họ Sở?!" Trên mặt thanh y nhân đột nhiên lộ ra vẻ kích động, nói: "Ngươi tên gì?"
Sở Dương yên lòng rồi, lúc này mới toàn lực ứng phó quái nhân trước mắt, trợn trừng mắt nói: "Ngươi hỏi làm gì?"