Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 2163 : Tỉnh mộng rồi, lôi đình trả thù!

Ngày đăng: 03:16 22/04/20


Những Bạch y nhân này hạ thủ cũng cực kỳ cẩn thận, vừa đủ. trừ không khiến cho người ta vong mạng ra thì còn có thể làm cho bọn họ lâm vào thời gian dài ngủ mê man, thậm chí khi lần nữa tỉnh dậy cũng chưa chắc đã nhận ra mình rốt cuộc đã ngủ thiếp đi hay là bị người đánh bất tỉnh.



Nhưng ngay sau đó, những Bạch y nhân này phát ra một tiếng kêu rất cổ quái "Cô cô", ở trong bóng đêm mờ mờ cúi đầu xuống giống như là địa thử đang gọi nhau vậy.



Nhưng theo thanh âm này vang lên, vô số đạo bóng trắng cấp tốc mà đến, trong lúc nhất thời đếm không xuể, khó có thể đếm hết được.



Sau một khắc, những người này ở cạnh quân doanh dừng bước. Nơi đó quân đội do Vũ Trì Trì phái đóng ở chỗ này, nhiệm vụ duy nhất chính là phòng bị có phạm nhân chạy trốn.



Một Bạch y nhân phát ra một tiếng hô mà trong quân doanh vừa vặn vào lúc này có 1 người đi ra, uy nghiêm nhìn chung quanh một lần rồi nói: "Có phát hiện ra cái gì dị thường hay không?"



Lính trinh sát hồi đáp nói: "Trưởng quan, tạm thời không có phát hiện bất cứ dị thường nào."



"được rồi." Vị quan quân này uy nghiêm gật đầu nói: "Cực khổ rồi, trong khoảng thời gian này mọi người phải trợn to mắt, phản nghịch dư nghiệt thế lực khổng lồ, vạn lần không được có nửa điểm sơ hốt nữa. Vạn nhất có việc, chúng ta đều thảm cả."



"Tốt, lúc này cũng đến lúc thay ca rồi, bất quá đầu mùa đông mà trời đã lạnh như thể này rồi, con mẹ nó, đại đội chúng ta bị đày ở đây, mẹ nó ở chỗ này đông lạnh cả chim rồi... Trở về giao ban rồi nghỉ ngơi đi."



"Dạ."



"Đa tạ thống lĩnh quan tâm."



Theo tiếng cảm tạ, tổng cộng 32 tên lính ở các trạm kiểm soát ngầm cười thầm thống nhất đứng dậy, ngay sau đó sau lưng vị quan quân này hơn ba mươi người lại bắt đầu tiến hành thủ tục giao ban, tiếp nhận nhiệm vụ của những người này.



Tiếng bước chân vang lên, hai chi đội ngũ chạy bộ mà đến, đối mặt với mịt mờ bão tuyết 2 bên vang dội hô vang mấy tiếng khẩu ngữ giao ban sau đó bắt đầu tuần tra.



Vị quan quân kia quỷ dị cười cười, nói: "Giao ban thuận lợi, phải tất yểu vạn vô nhất thất! Có biết không?"



Sau đó gật đầu đi về.
Thự danh: Mộc Thiên Lan đến chỗ này một lần!



Sau đó thân thể đột nhiên phiêu khởi như tia chớp ra khỏi Thiên Lao.



Thiên lao cả thảy có thể chứa mười vạn nhân phạm lại hoàn toàn yên tĩnh! Chỉ còn lại thanh âm máu tươi từ thi thể nhỏ ra mà nhẹ nhàng chảy xuôi.



Phía ngoài thiên lao, những thủ hạ của Vũ Trì Trì đứng gác kia cùng thay đội ngũ tuần tra, giờ phút này cũng đã rối rít thay bạch y đi theo những Bạch y nhân kia.



Đi ra được một khoảng cách, đám người này đều tiến vào một cái trạch viện không có gì bắt mắt, mấy vạn người cứ như vậy cõng người bị thương thản nhiên đi vào, tuy nhiên cái tầm thường tiểu viện này lại tựa hồ có thể có được vô tận chỗ chứa...



Cuối cùng, tất cả mọi người biến mất ở trong cái tiểu viện này mà thậm chí không tạo nên bất kỳ tiếng huyên náo nào.



Một hồi lâu sau, một người già nua từ trong tiểu viện đi ra, hắn nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút rồi trong lúc bất chợt hít một hơi và hai cái tay chậm rãi phách ở trên mặt đất.



Khi bàn tay tiếp xúc đến mặt đất, trong nháy mắt tuyết trên mặt đất toàn bộ vô thanh vô tức bị hòa tan, trên mặt đất, tức thì dâng lên một mảnh sương trắng. Tất cả dấu vết đám Bạch y nhân đi qua hết thảy theo lần bốc hơi này mà biển mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.



Cùng lúc đó, bốn phía đông nam Tây Bắc đều có người đem một đôi tay vỗ lên mặt đất.



Kết quả là cả hoàng thành có thể dung nạp mấy ngàn vạn người, là 1 siêu cấp thiên thành thị, trừ khu vực có thể ra, những phương khác đều không còn bất kỳ một điểm tuyết đọng nào.



Tựa hồ như bão tuyết 2 ngày qua cho tới bây giờ cũng chưa từng tồn tại qua vậy.



Tuy nhiên trên bâu trời bông tuyết vân đang từ từ rơi xuống. Lào già đem thủ chưởng từ trên mặt đất chậm rãi thu về mà ho khan một tiếng, lẩm bẩm nói: "Tuyết thật là to..." sau đó còng lưng, thu tay vào trong tay áo rồi run run đi vào, cước bộ tập tễnh, mái tóc hoa râm, chính là hình tượng một lão nhân gần đất xa trời bất cứ lúc nào có thể đi đời nhà ma...



Bão tuyết vẫn rơi xuống, tiếp tục đem mặt đất một lần nữa nhuộm thành một mảnh ngân bạch... Nhưng những nơi đã từng đó từng có dấu chân và hết thảy dấu vết đều đã đột nhiên vô ảnh vô tung...