Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 2232 : Văn võ chi chiến!

Ngày đăng: 03:16 22/04/20


Mộc Thiên Lan đem đã chiến ý yên lặng hàng chục năm chiến ý nổ tung ra ngoài, giống như lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ mãnh liệt nổi lên, thậm chí còn không chỉ là chiến ý, trong phút chốc hắn đem cả linh hồn cùng tất cả tu vi của mình, tất cả sát khí cũng tận cũng thiêu đốt đứng lên!



Khẩn cầu đánh một trận!



Thừa tướng, ngươi còn không mau qua đây sao?



Giờ phút này đã là ban đêm! Cả hoàng thành vắng vẻ không tiếng động, an tĩnh chí cực, tựa hồ cũng không có chuyện gì phát sinh quá!



Tuy nhiên an tĩnh lại không phải là an ổn và an toàn, sự "An tĩnh" này lại là 1 bầu không khí trầm trầm bị đè nén!



Mộc Thiên Lan đang chắp tay đứng ở nóc phòng, ở trong sân có chín hắc y nhân.



Chín người này chính là tư nhân cận vệ của Mộc Thiên Lan!



Tất cả mọi người đã rời đi, tất cả quân đội cao thủ cũng đà ra khỏi thành! Giờ phút này còn ở đây cũng chỉ có 9 đại hộ vệ đà đi cùng Mộc Thiên Lan tung hoành Thiên Khuyết, sinh tử cũng không từng tách ra!



Ban đầu có 120 người tạo thành đội ngũ, ở trong quá trình trăm vạn năm chiến đấu đã lục tục bỏ mình, cuối cùng cũng chỉ còn lại có chín người này!



Tuy nhiên chín người này, mỗi người cũng là cao thủ đỉnh núi thiên chuy bách luyện!



Chiến đấu, chiến tranh đối với bọn họ mà nói, cũng chỉ là chuyện thường như cơm bữa!



Giờ phút này, ngay cả sắp đối mặt với trận chiến đấu lớn nhất từ trước tới nay, chiến đấu thảm thiết nhất nhưng trên mặt chín người này lại vân là một mảnh bình tĩnh, không có nửa điểm gợn sóng.



Mộc soái ở nơi đâu, chúng ta ở nơi đó!



Khi hắn ở đó, căn bản là không cần phải nói cái gì, chỉ cần một cái ánh mắt, một động tác là đã hiểu được rồi!


Phảng phất thanh thể khí thể, uy thế đối với bọn họ mà nói đã không có ý nghĩa gì nữa!



Trong lúc nhất thời, chín người tung hoành bay vút, không ngừng thay đổi phương vị, biển hóa tự thân vị trí tất nhiên đã thành thạo tới cực điểm, mặc dù bọn họ về nhân số kém xa đối phương thế nhưng ở trên không trung đan vào nhau tạo ra vô số tàn ảnh!



Đơn thuần bàng mắt nhìn vào lại thấy số lượng tiến công còn hơn cả bên Y Lạc Nguyệt.



Vô số binh khí mới vừa giao thủ với nhau, trong một cái chớp mắt lần đầu tiên va chạm đã thành phấn toái! Đến trình độ này, vũ khí có thể thừa nhận được tất cả tu vi của bọn hắn phát huy ra một kích thật sự đã là ít lại càng ít!



Mới chỉ là một chiêu mà thôi, cả phủ nguyên soái tất cả phủ đệ phòng ốc đều không ngoại lệ sụp đổ!



Thậm chí cả gốc cây móng nhà cũng rối rít tò dưới mặt đất bị bốc lên giữa không trung!



Trong đó một vị Hắc y nhân im lặng không lên tiếng sử dụng tốc độ cao di động thân hình, đột ngột hai tay vung lên, trên không trung tất cả mảnh vụn của bức tường đổ trong lúc bất chợt như có sinh mạng vậy tụ tập ở trong tay của hắn, hắn tiện tay chà xát, tất cả đã biến thành một cây đại côn dài chừng mười trượng khổng lồ rồi như vậy một gậy đập xuống!



Đối thủ của hắn, một vị Bạch y nhân vung song chưởng đón đỡ, "Oanh" một tiếng, Bạch y nhân hự 1 tiếng lảo đảo lui về phía sau, Hắc y nhân cũng phát ra 1 tiếng hự nhưng vẫn tiếp tục lướt lên trước. Khi hắn đến trên đầu Bạch y nhân kia thì đại côn lại lần nữa ở trong tay ngưng kết lên vẫn hung hăng một gậy nữa đập xuống!



Y Lạc Nguyệt khẽ cười lạnh, nhìn hai bên kịch chiến mà một bộ thanh sam vân là không nhiễm một hạt bụi; mặt như quan ngọc vân là một mảnh thong dong!



Mộc Thiên Lan đứng trên không trung, ánh mắt giống như chim ưng vậy ngó Y Lạc Nguyệt, đối với tất cả chiến cuộc chung quanh cũng chẳng quan tâm.



Hai người này cũng biết, 2 người mình mới chân chính là sinh tử đại địch!



Chỉ cần mình hơi vừa phân thần, tất cả binh mã của mình nếu bị dính một kích của đối phương tức thỉ tổn hại hơn phân nửa! Coi chừng địch nhân lớn nhất này chẳng khác nào là bảo toàn cho thủ hạ mình!



"Mộc Thiên Lan, ta vốn thủy chung vẫn không rõ một chuyện!" Y Lạc Nguyệt nhìn chiến cuộc, thanh âm phá lệ nhẹ nhàng, tựa hồ đang cùng lão bàng hữu thảo luận chuyên gì vậy nói: "Ngươi vì sao không cho tất cả người của ngươi cũng tham chiến... Phàm là tất cả người ngoài quân đội, bất kể là ai đều nhất luật không cho phép tham chiến... Đây là cái đạo lý gì... Nhưng hiện tại ta rốt cuộc hiểu rõ rồi."



Mộc Thiên Lan thản nhiên nói: "Hiểu? Ngươi hiểu được cái gỉ?"