Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 224 : Tam tuyệt chi cầm tuyệt!

Ngày đăng: 02:57 22/04/20


Đúng lúc này, Sở Dương và Cố Độc Hành đều nghe thấy tiếng thở dốc, tựa hồ như rất khẩn trương. Quay đầu lại vừa thấy, không khỏi không biết nên khóc hay cười.



Nếu không phải có định lực siêu cường, hai người đã ôm bụng bò lăn ra cười rồi.



Chỉ thấy Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch hai vị công tử tự xưng duyệt khắp danh hoa, kinh lịch vạn lần, son phấn cả đời, khi bị thiếu nữ bên người khoác tay, đều ngẩng đầu ưỡn ngực, lưng thẳng tắp, thân thể lại có chút cứng nhắc, sắc mặt tuy cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng vẫn ẩn ước thấy được vẻ khẩn trương...



Nhất là Kỷ Mặc, trên chóp mũi không ngờ lại xuất hiện lấm tấm mồ hôi.



Cái này là biểu hiện của công tử phong lưu "Duyệt vạn danh hoa, lang thang thành tính?"



"Kỷ Mặc." Cố Độc Hành lên tiếng.



Kỷ Mặc hoàn toàn không nghe thấy, từ khi cánh tay hắn bị thiếu nữ bạch y bên cạnh khoác lấy, hắn đã hoàn toàn không biết giời đất gì nữa rồi.



"Kỷ Mặc!" Cố Độc Hành đề cao âm lượng.



"Hả? À, đây." Lúc này Kỷ Mặc mới phục hồi lại tinh thần.



"Nơi này so với những nơi ngươi đi qua... thế nào?" Cố Độc Hành nhịn cười nói.



"À... cũng tạm được. Tuy nhiên vẫn có chút không bằng... Cũng coi như tạm ổn." Kỷ Mặc gắng gượng tỏ vẻ đại hành gia, mặt mày đỏ bừng, nói: "Nhớ năm đó khi ta ở nhà, hắc hắc, ngày nào cũng tới loại địa phương này chơi... Loại tràng cảnh nhỏ này, quả thực không đáng nhắc tới."



"Ừm, Kỷ Mặc đúng là nhân vật trải qua đại tràng cảnh! Làm sao giống như chúng ta, ngay cả đường cũng không biết đi thế nào." Sở Dương bình tĩnh nói.



"Xì...." Thiếu nữ khoác tay Kỷ Mặc không nhịn được cười thành tiếng, nhưng lập tức biết không đúng vội vàng che miệng, con mắt xoay chuyển.



Trên mặt những thiếu nữ khác cũng lộ ra ý cười. Các nàng sinh sống ở dây, làm sao lại không biết? Bộ dạng giống như La Khắc Địch và La Khắc Địch, chẳng cần nói tới cái gì mà duyệt khắp danh hoa, căn bản là sơ ca một lân cũng chưa tới bao giờ!




"Thì ra hôm nay ngươi cũng không phải mang bọn ta tới chơi." Cố Độc Hành cười cười, hắn đã đoán ra được tâm ý Sở Dương.



Tam tuyệt hội trung châu, chính là việc trong đại của thiên hạ! Nếu như lợi dụng khéo, nhất định có thể khiến Đệ Ngũ Khinh Nhu đau đầu muốn chết. Đại cơ hội chơi Đệ Ngũ Khinh Nhu một đao như vậy, Sở Dương làm sao có thể bỏ qua?



Lần này Sở Dương tới, chính là một chiêu ám kỳ cực kỳ trọng yếu!



Sở Dương mỉm cười, nói: "Vị cầm tuyệt Tiểu Lộc cô nương này... ha ha ha." Hắn chỉ cười cười, cũng không nói rõ ràng.



Sự kiện thiên hạ như vậy, Sở Dương kiếp trước há lại không biết? Hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng, kiếp trước tiêu tuyệt trèo lên đỉnh, địch tuyệt thứ hai, còn cầm tuyệt phải ngồi ở thứ ba. Nói cách khác, vị Tiểu Lộc cô nương này đã bại!



Nhưng nàng bại, cũng không phải là thua ở tài nghệ không tinh, mà là trước khi tam tuyệt chi chiến trung châu diễn ra, cầm của nàng đột nhiên bị đánh cắp... Cầm của cầm tuyệt, có thể nói là vật báu vô giá, cũng là cầm có giá trị nhất thên hạ!



Mất đi cầm của mình, tâm tình làm sao tốt được? Mà trong khoảng thời gian ngắn, đi nơi nào để tìm một cây cầm vừa ý đây? Giữa cầm với cầm, làm sao có hai chiếc hoàn toàn giống nhau?



Vì vậy cầm tuyệt thua cũng là thuận lý thành chương.



Nhưng sau khi bị thua, cầm tuyệt cũng không cam lòng. Hai tuyệt khác gần như đồng thời bị người ta giết chết! Hai đại gia tộc, cũng tan rã! Vụ án này khiến toàn bộ thiên hạ nổi lên sóng gió, nhưng về sau cũng chẳng giải quyết được gì, vì chẳng ai biết được là do ai làm.



Mãi cho tới mấy năm sau Sở Dương mới biết được, đây là do thế lực sau lưng cầm tuyệt đã hạ thủ! Chiêu này đúng là cực kỳ tàn nhẫn, bởi vì không biết ai bày kế trộm cầm, nhưng nhất định là một trong hai nhà kia có phần, tuyệt đối là một vô tội, một đúng tội không oan.



Khi chưa có chứng cứ, không ngờ lại giết toàn bộ cả hai nhà! Sạch sẽ!



Thủ đoạn như vậy cực kỳ ngang ngược! Nhưng khi không còn cách nào, hung tàn nhất cũng là biện pháp hữu hiệu nhất... Nhưng sau khi giết người, cầm cũng không tìm được trở về, năm tháng đó của cửu tuyệt cứ như vậy tiêu tan trong năm tháng...



"Đây là cơ hội của chúng ta đó." Sở Dương cười hắc hắc...