Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 2295 : Thiên cổ kỳ oan

Ngày đăng: 03:17 22/04/20


"Nguyên Thiên Hạn chính là thiên ma, Thánh Quân thủ đoạn âm độc, thương thiên bại lý không còn nhân tính; nhưng, Nguyên Thiên Hạn không dám vạch trần Thánh Quân, mà Thánh Quân giống như trước không dám vạch trần Nguyên Thiên Hạn, cứ như vậy kiềm chế lấy nhau đi tới hôm nay." Sở Dương thở phào nhẹ nhõm nói.



Hai người tiếp tục xem tiếp.



"... Thập đại Thiên Để tranh đoạt, mặc dù biến cố xuất hiện nhiều lần nhưng trong thập đại trong vẫn có bốn cuối cùng rơi vào tay Thánh Quân... Vân Thượng Nhân đối với kết quả này hiển nhiên rất là bất mãn."



Mạc Thiên Cơ cười lạnh nói: "Những lời này là đại có vấn đề."



Sở Dương đang trầm tư về quan hệ giữa Thánh Quân cùng thiên ma nghe vậy thì ngạc nhiên nói: "Vấn đề gỉ?"



" trong 10 có bốn thiên địa... Nguyên Thiên Hạn cũng không có tính chính Mặc Vân Thiên của hắn vào, nói cách khác... Hắn cho tới bây giờ cũng không thừa nhận mình là người của Vân Thượng Nhân. Mà Vân Thượng Nhân... vì đủ loại nguyên nhân nên cũng khó trách Nguyên Thiên Hạn mắng hắn là một ngụy quân tử..



Mạc Thiên Cơ mỉa mai cười lạnh,nói.



Hai người tiếp tục xem.



"... Thập phương thiên địa vừa lập, Thánh Quân đem nơi giao nhau giữa thập đại thiên địa phân chia ra một khu vực được xưng là Trung Vực. về sau, Trung Vực bởi vì có Thánh Quân tồn tại nên một cách tự nhiên biến thành nơi trọng yểu nhất của Cửu Trọng Thiên Khuyết và có tên mới là Trung Cực Thiên, mà nơi vốn là Trung Cực Thiên thì thành Xích Bắc Thiên.



"Cuối cùng vốn là thập đại thiên địa lại thêm một cái, biến thành mười một thiên địa; nhưng làm người ta cảm giác châm chọc chính là; nơi vốn là Trung Cực Thiên cũng là do Thánh Quân trực tiếp cắt cử, cũng không trải qua Thiên Để cuộc chiến chính thức cho nên trong mắt thế nhân vẫn chỉ có thập đại thiên địa; cũng không ai thừa nhận Xích Bắc Thiên đã bị đổi tên kia." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m



"Mà Trung Cực Thiên Thiên Để, bởi vì Duy Ngã Thánh Quân tồn tại cũng chầm chậm biến thành người bình thường hoàn toàn không được chú ý đến..."



Nguyên Thiên Hạn trong mấy câu nói đó sự giễu cợt có thể nói là nồng hậu chí cực.



Đối với cai này, Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ chỉ có thở dài, hai người chỉ cảm thấy giờ phút này trong lòng giống như có một khối đá khổng lồ đè lên, cơ hồ không thở nổi.




Những lời này bên trong tràn đầy sự thổn thức nhưng nhiều hơn là vậy ngất trời chiến ý và ngạo khí.



Sở Dương trầm ngâm, một hồi lâu sau, mới chậm rãi nói: "Không! Đây không phải là đỉnh, còn xa mới là đỉnh!"



Mạc Thiên Cơ ghé mắt nhìn hắn.



"Địch nhân của chúng ta, không có đỉnh, không có cực hạn." Sở Dương nhe răng cười một tiếng nói: "Thiên Cơ, chúng ta cả đời này, đã sớm nhất định là phải chiến đấu khi còn sống, bất kể phía trước là cái gì, chỉ cần tiêu sái đi lên phía trên, tóm lại, cứ như vậy chiến đấu đi xuống; nhưng ngàn vạn lần đừng tưởng ràng, địch nhân trước mặt chính là đỉnh...."



Mạc Thiên Cơ vẻ mặt biển đổi, tự đáy lòng tán thán nói: "Không hổ là muội phu của ta!"



Sở Dương liếc mắt lườm hắn.



Đối với việc Mạc Thiên Cơ tự xưng cậu cả, trong lòng Sở Dương hơi có chút khó chịu, vô cùng muốn đập lên khuôn mặt đẹp trai kia một quyền: Ngươi nha đời trước cũng không phải là nói như vậy.



"Đúng rồi, có chuyên mà ta không biết nên mở miệng như thế nào đây." Mạc Thiên Cơ lại đột nhiên nghiêm túc, thậm chí, trên mặt còn xẹt qua một tia đỏ ửng, tựa hồ là có chút không dê nói ra.



"Chuyên gì? Làm sao lại do dự như vậy, cái này cũng không giống làm người của ngươi!" Sở Dương thấy thế không khỏi rất là kinh ngạc nói.



Mạc Thiên Cơ trầm ngâm một lúc lâu rồi đứng dậy, nói: "Tính ra vân là tạm không nên nói đến " rồi ngay sau đó vội vã đi ra ngoài. Cước bộ lộ ra vẻ có chút dồn dập.



"Chẳng lẽ là bị thần kinh!" Sở Dương lắc đầu, đem bản chép tay của Nguyên Thiên Hạn trên bàn thu vào Cửu Kiếp Không Gian.



Chỉ có Cửu Kiếp Không Gian mới là nơi đáng tin cậy nhất.