Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 2396 : Tử hoàng thành

Ngày đăng: 03:18 22/04/20


"Các ngươi hôm nay lại tới đây, bất kể các ngươi là từ cái lý do gì, vì nguyên nhân gì, nhưng các ngươi dù sao vẫn là loài người." Người nọ cười lạnh, nói, "Từ đó đi về phía trước sẽ dần dần xâm nhập đến địa giới do thiên ma chiếm cứ, là Tử Tiêu Thiên trung tâm phúc địa... Thiên ma thực lực thế tất cảng ngày càng lớn mạnh... Mặc dù chúng ta cũng không thích các ngươi, nhưng vẫn muốn trịnh trọng cảnh cáo các ngươi, nếu tự thấy thực lực không đủ thì nên cút nhanh trở về đệ nhất cầu đi!"



"Cửu Trọng Thiên Khuyết không thừa nhận Tử Tiêu Thiên, dân Tử Tiêu Thiên chúng ta cũng không thừa nhận Cửu Trọng Thiên Khuyết!"



"Các ngươi tự giải quyết cho tốt!"



Hai người cùng thét dài, ngay cả chào hỏi cũng không nhiều lời, một cái xoay người mà nhất tề biến mất ở trong rừng rậm.



Sát bên 2 người cành lá bụi cỏ thậm chí cũng không có nửa điểm lay động, hai người sống lại cứ như vậy phảng phất như trống rỗng biến mất.



Cũng chỉ có thanh âm từ xa xa truyền tới đạm mạc nói: "Thiên Khuyết quên mất cừu hận, mọi người có thói quen an vui, anh hùng đã bị quên lãng, liệt sĩ đã không người nào nhắc tới... sỉ nhục đã bị chôn vùi vào khói bụi, vinh quang đã dính đầy tro bụi... Như vậy, diệt vong chi kỳ không xa vậy. Cửu Trọng Thiên Khuyết, các ngươi nhất định sẽ hối hận."



Thanh âm đạm mạc ở trường không sâu kín vang lên, không dứt bên tai.



Thanh âm còn quanh quẩn mà hai người kia cũng đã đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.



Mọi người trầm mặc mà đứng, không có ai mở miệng nói chuyện, tất cả mọi người cảm giác được trong lòng giống như bị đè lên vô số núi lớn, nặng trịch cơ hồ không thở nổi.



Mấy câu nói đó, giống như là một đoạn lời tiên đoán cổ quái hung hăng nện vào trong lòng của mỗi người, cũng không cách nào quên được.



Trong lúc nhất thời không ai nói gì mà chỉ thở dài.



Mặc dù lịch đại Cửu Kiếp cũng không cho là mình thật sự có trách nhiệm trong chuyện này, mặc dù biết rõ hai người kia nói 1 số người Thiên Khuyết ham hưởng lạc an nhàn nhưng vẫn nhịn không được đỏ bừng cả khuôn mặt.



Bị chửi chó má không bằng nhưng hết lần này tới lần khác không giận nổi thậm chí còn muốn giơ ngón tay cái lên khen một tiếng: Hảo hán tử!



Cảm giác ngao ngán tới cực điểm như vậy quả nhiên là khó có thể diễn tả bằng ngôn từ được.



Tả Khâu Vận Trù ngửa mặt lên trời thở dài, nói: "Nhất phương ca múa mừng cảnh thái bình chỉ tủy kim mê; nhất phương mạt binh lịch mã gối giáo chờ sáng... Một khi thật khai chiến, ai thắng ai thua?... Tất nhiên không thể lạc quan."



Hiên Viên Trường Không mặc nhiên nói: "Tầng sương trắng kia đúng là ngăn cản thiên ma đi tới nhưng cũng đồng thời ngăn trở huyết tính cùng lòng báo thù của người Cửu Trọng Thiên Khuyết. Chuyện thiên hạ... Có được tất có mất, phản chi cũng thế. Cửu Trọng Thiên Khuyết dài dòng trăm vạn năm bình tĩnh, nếu tâm tính không bị hủ thực mới là chuyện kỳ quặc quái gở."



Tây Môn Vạn Lý nói: "Nhưng, tầng bình chướng trăm triệu lần không thể bị công phá, càng thêm không thể chủ động triệt tiêu... Nếu không chuyện sinh linh đồ thán là có thể xuất hiện, hơn nữa đứng mũi chịu sào chính là dân chúng bình thường, tử vong hàng tỉ tuyệt không phải chuyện nói bừa. Đây là chuyện bất luận kẻ nào cũng không có thể đảm đương được. Ta sẽ thủ vững ở phòng tuyến đệ nhất cầu, lập tâm vốn thiện tuy nhiên chuyện chúng ta làm kì thực không ngoài là hết sức kéo dài sự bình tĩnh tường hòa giả dối kia mà thôi, chuyện chúng ta làm đây hết thảy thật sự có ý nghĩa sao?!"



"Nhưng, Thiên Khuyết, thủy chung là cần một cuộc chiến tranh, không phải như thế thì không kích phát nổi huyết khí của người Thiên Khuyết! Càng cần phải có một trường hạo kiếp để cho người Thiên Khuyết tỉnh táo lại, không đối mặt cũng phải đối mặt, cái nên đối mặt thủy chung phải đối mặt..."




Mọi người mắt thấy một màn này, ai nấy cắn răng, hô hấp dị thường trầm trọng.



Cũng nữa không che dấu được sát cơ nữa, thâm trầm bi phẫn, cơ hồ muốn miêu tả sinh động!



Đám thiên ma này... dị tộc nhân này, mặc dù ai nấy trong mắt đều có sự cảnh giác, đều có tò mò hoặc là cũng còn có một chút tàn bạo nhưng bọn hắn cũng không có phản ứng chút nào, cứ như vậy đi qua...



Ngay cả liên tục quay đầu lại nhìn...



Nhưng ở chỗ này, bọn họ thủy chung không có bất kỳ người nào phát ra tiếng động lớn, cũng không có bất kỳ người nào xuất thủ.



Khi đám người Sở Dương đi vào cửa thành thì phát hiện ra có một cái bố cáo mới hiểu được lý do của sự an tĩnh này.



Phía dưới là hai cái bố cáo treo cao cao: "Tử Tiêu Thánh thành, không được gây tiếng động lớn! Người trái lệnh chết!"



Phía dưới là một Hoàng ấn màu đen. Đây là Thiên Hoàng chi ấn của như vậy tối cao trong Vực ngoại thiên ma, là tượng trưng cho chí cao vô thượng hoàng quyền:!



Đám người Sở Dương mang theo vô tận bi phẫn, đi vào tòa quan ải lây dính vô số máu tươi anh hùng này!



Đi vào mục tiêu của chuyến đi nàyTử hoàng thành!



Nơi Tử Tiêu Thiên Đế năm đó đẫm máu chiến đấu hăng hái... cố hương của Tử Tà Tình!



Giờ khắc này, mỗi người thậm chí cũng không biết, cũng khó khăn biết được khi bản thân tiến vào mình rốt cuộc có tâm tình gì.



Khi sáu mươi bốn người đi vào tòa hùng quan này, ở ngoài Tử hoàng thành, bốn phương tám hướng trên đường chân trời đột nhiên hiện lên vô số thiên ma đại quân!



Từ bốn phương tám hướng không một chút khe hở vây kín tới đây, kín kẽ, không lưu lại bất kỳ một điểm khe trống nào.



Xa hơn còn có nhóm lớn thiên ma quân đội đông nghịt tụ họp cũng hướng về bên này dần dần tiến tới gần; chẳng qua là, tất cả thiên ma đại quân hết thảy cũng dừng tại phía ngoài cách Tử hoàng thành ba mươi dặm, đứng yên bất động.



Thiên ma đại quân tụ tập nhân số càng ngày càng nhiều, dần dần ở bốn phương tám hướng cũng đã nhìn không thấy tới cuối. Lấy đội hình trước mắt này, xem ra thiên ma phương diện ít nhất đã vận dụng ngàn vạn đại quân!



Mà mục tiêu là vì sáu mươi bốn người này!