Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên
Chương 2420 : Ngươi đi chơi sao
Ngày đăng: 03:18 22/04/20
Nữ nhân ơi nữ nhân.
Nghe phía trước truyền đến tiếng cười, Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ bèn nhìn nhau cười, tường hòa vô cùng.
Đang định buông lỏng một hơi thì lại nghe thấy phía trước hai nàng dường như lại có tranh chấp... Đỏ mặt tía tai. Sau đó hai người lại nói chuyện... Sau đó không được một hồi, hai cái đầu xinh đẹp đầu tụ cùng một chỗ, oa oa quơ tay múa chân...
Đoạn đường này làm cho Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ lúc thì buông lỏng một hơi, thở một cái... sau đó lại lo lắng! Sau đó lại buông lỏng một hơi, thở một cái... lại lo lắng! cứ như vậy vô hạn tuần hoàn.
Hai nam nhân ở riêng lĩnh vực của mình là cái thế vô địch, ngạo thị thiên hạ đồng thời cảm giác được đầu óc của mình sắp biến thành tương hồ, bệnh thần kinh bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
Nam nhân thông minh nhưng tình thương thật không nhiều a!
Do khá thông minh nên hai người liền nói sang chuyện khác, mất điếc tai ngơ thảo luận những vấn đề khác.
"Ngươi tại sao phải chờ ở chỗ này này?
"Ta đang đợi ngươi."
"Chờ ta?"
"Đúng... Chúng ta lúc trước nhìn thấy Vũ Tuyệt Thành. Vũ Tuyệt Thành trong khoảng thời gian này thực lực tăng trưởng rất nhanh... Từ trong miệng hắn ta biết được đệ nhất cầu... Nhưng đệ nhất cầu kia hiện tại ta lại không muốn đi."
"ừ, hiểu rồi."
"Cho nên ta ở chỗ này chờ ngươi."
"ừ, tam đại thiên địa rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
"Ha hả... Chờ ngươi thật ra thì chính là vì muốn nói chuyện."
Mạc Thiên Cơ nghe vậy trầm mặc một lúc lâu, lúc này mới cười khổ nói: "Lão đại, tình huống bây giờ ngươi có điều không biết rồi... Tình huống bây giờ rất là vi diệu, nói cho ngươi lời nói thật nha, cho dù ta có năng lực bảo đảm, lòng ta không có thể bảo đảm, hay hoặc là phải nói là không nên bảo đảm. Bởi vì... Hiện tại mọi người chúng ta cũng đã đi đến một cái vị trí tương đối mà cao rồi..."
"phía trước một bước, mọi người chính là thiên hạ chúa tể cấp bậc, là nhất phương hào hùng."
Trong thanh âm Mạc Thiên Cơ có một loại cảm giác trầm muộn nói.
"Đến loại tình trạng này rồi, trong xương cũng đã là tồn tại không còn có thể bị bất luận kẻ nào coi thường nữa. Cho nên, mọi người mặc dù đều có cùng chung mục tiêu, cũng là vì mục tiêu chung mà cố gắng nhưng cũng có Mục đích riêng và phương pháp làm việc riêng, chúng ta không thể tùy tiện can thiệp, nhúng tay vào."
"Họa phúc sinh tử, chỉ có bản thân một người gánh chịu."
"Vượt qua đoạn đường trước mắt, sau này mới có lâu dài... Những người đó cũng cần tự đi." Mạc Thiên Cơ thật lòng ngẩng đầu nhìn Sở Dương nói: "Ta và ngươi nếu còn một lòng bảo vệ... Hậu quả là không thể lạc quan, thậm chí là thiết tưởng không chịu nổi."
"Nguy cơ sắp tới thật ra thì so sánh với kinh nghiệm của lịch đại Cửu Kiếp huynh đệ còn muốn lớn hơn nhiều nữa, đã sớm không thể so sánh nổi." Mạc Thiên Cơ thở dài nói.
Sở Dương trầm mặc.
Mạc Thiên Cơ nói rất là khó hiểu, thậm chí có chút ít như lọt vào trong sương mù vậy.
Nhưng Sở Dương cũng là có thể nghe hiểu được.
Đúng vậy, nếu như vẫn bảo vệ như vậy sớm muộn cũng có một ngày sẽ có người lạc đội ngũ.
Đến lúc này người lạc đội ngũ đó... là hoàn toàn không cách nào chịu được.
Mà bây giờ cứ duy trì sự bảo vệ lâu dài mà nói, kì thực chính là hại bọn hắn.
"Tâm tính thiện lương, sau này còn có thật nhiều cơ hội, bây giờ quả thật cần mọi người tự đi thì mới có thể thành công." Sở Dương trầm mặc gật đầu nói.